Lông Xù Xù Đều Đến Vườn Thú Của Tôi Làm Việc

Chương 5.2: Tôi nhất định sẽ đối xử tốt với nó!

Không phải chứ, có lý lẽ này luôn sao?

Theo lẽ thường, động vật chẳng phải sẽ tin tưởng người quen đã gặp qua hơn hay sao?

Tạm gác chuyện này lại, để chuẩn bị cho sau này, Phan Kim Xuyên liền hỏi:

“Giám đốc Chúc có bí quyết gì để tiếp cận bé chồn không?”

Chúc Du suy nghĩ một chút rồi đáp:

“Có lẽ bé chồn không thích cái l*иg và cũng khá sợ người cầm súng.”

Khi đến đây, cô đã chú ý thấy khi nhân viên bỏ súng gây mê xuống, con chồn liền thả lỏng đôi chút.

Phan Kim Xuyên tò mò: “Sao cô lại nghĩ vậy?”

Chúc Du giải thích:

“Chồn nhỏ cứ cắn l*иg không ngừng, khi tôi chạm vào nó, nó cũng liên tục đạp vào thành l*иg. Tôi đoán có lẽ trước đây nó từng bị tổn thương bởi l*иg sắt hoặc súng, nên sinh ra bóng ma tâm lý.”

“Nhưng đó chỉ là phỏng đoán của tôi thôi. Anh có thể hỏi lãnh đạo cục lâm nghiệp để biết thêm chi tiết về cách họ cứu chữa cho bé chồn lúc trước.”

“Bé chồn thực ra rất hiểu chuyện, động vật mà, chúng cũng cảm nhận được ý nghĩa lời nói của con người. Anh đừng nói trước mặt nó rằng nó bị bệnh, mà hãy khích lệ nó nhiều hơn.”

Khi Phan Kim Xuyên vừa nhắc đến chuyện bé chồn già yếu, bé chồn liền cào l*иg ngay lập tức.

Phan Kim Xuyên gật đầu lia lịa:

“Được, tôi ghi nhớ rồi. Cảm ơn giám đốc Chúc.”

“Giám đốc Chúc, cô vất vả rồi. Hay cô ghé lại nhà ăn của chúng tôi dùng chút gì để bổ sung năng lượng nhé.”

Chúc Du lắc đầu:

“Không cần đâu, tôi còn phải đi xem Đoàn Đoàn, rồi cũng nên quay về thôi.”

Dù sao thì Đoàn Đoàn cũng phải trả lại, không biết hệ thống bên kia có thu hồi phần thưởng hay không.

Cô phải tính trước hai phương án, nhanh chóng quay về vườn thú Linh Khê xem có cơ hội nhận nuôi thêm con vật nào khác hay không.

Phan Kim Xuyên liền nói: “Vậy thì đi theo tôi.”

Dọc đường, Phan Kim Xuyên không ngừng cảm ơn cô, còn nói rằng sau này nếu vườn thú Linh Khê cần giúp đỡ, bên vườn thú Huy Sơn nhất định sẽ không từ chối.

Chúc Du đùa:

“Nếu sau này có con vật nào mới sinh, gửi cho chúng tôi một bé là tốt nhất.”

Phan Kim Xuyên cười nói:

“Chắc chắn rồi. Nhưng mà các cô có thể gửi yêu cầu đến cục lâm nghiệp, nếu có con vật nào phù hợp, họ sẽ liên hệ với cô.”

Chúc Du lẩm bẩm:

“Không biết sẽ phải chờ bao lâu đây.”

Phan Kim Xuyên ngẫm nghĩ rồi nói:

“Chắc cũng sớm thôi. Tôi nghe nói thành phố bên cạnh vừa phá một vụ săn trộm, cứu được không ít động vật. Nhưng mà...”

Chúc Du tò mò hỏi:

“Nhưng sao?”

Phan Kim Xuyên thở dài:

“Mấy con vật bị bọn săn trộm bắt được đều bị tổn thương cả về thể chất lẫn tâm lý. Nếu thả về tự nhiên được thì tốt, còn không thì các vườn thú phải tiếp nhận. Nhưng so với các động vật khác, chúng cần được chăm sóc kỹ càng hơn.”

“Cô đừng nhìn thấy bé chồn hôm nay ngoan ngoãn thế mà lầm. Trước đây nó chẳng chịu để ai tiếp cận, thà ‘đồng quy vu tận’ chứ không chịu nhượng bộ.”

Chúc Du nghe xong cũng trầm ngâm:

“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn giám đốc Phan đã chia sẻ.”

Phan Kim Xuyên cười nói:

“Không có gì. Nhân viên cục lâm nghiệp hôm nay đã thấy được khả năng của cô, chắc chắn họ sẽ chọn con vật phù hợp gửi đến cho cô, yên tâm đi.”

“Nào, đến khu gấu trúc rồi.”

Nói rồi, hai người đã đứng trước cửa khu gấu trúc.

Chị Đàm lập tức chạy ra, cau mày nói:

“Giám đốc, hai người cuối cùng cũng về rồi! Hai người vừa đi là Đoàn Đoàn đã bắt đầu kêu gào, giờ trốn một góc không chịu gặp ai cả.”

Nghe vậy, Chúc Du lo lắng:

“Để tôi vào xem.”

Cô nhanh chân bước vào bên trong. Khi đến nơi, quả nhiên thấy Đoàn Đoàn ngồi co ro một mình ở góc phòng, quay lưng lại với mọi người, bóng dáng trông thật cô đơn và lẻ loi.

Hai bé gấu khác thì tụm lại một chỗ, thỉnh thoảng liếc nhìn Đoàn Đoàn, không biết đang thì thầm gì với nhau.

Chúc Du thay bộ đồ vô trùng rồi bước vào khu vực bên trong.

“Đoàn Đoàn.” Cô nhẹ giọng gọi.

Bộ lông đen trắng đang quay lưng về phía cô khẽ động đậy tai, rồi lập tức quay ngoắt lại. Vừa nhìn thấy cô, đôi mắt như sáng bừng lên, nó lao vυ't đến chỗ cô.

Chạy đến chân cô, Đoàn Đoàn nhào tới ôm chặt lấy chân cô.

“Ư ư...”

Chị đừng đi mà.

Chúc Du xoa xoa đầu bé gấu trúc Đoàn Đoàn, dịu dàng giải thích: “Vừa rồi chị đi giúp mọi người, quên không nói trước với em. Xin lỗi nhé.”

Đoàn Đoàn cọ cọ vào chân cô, ra vẻ chẳng sao cả.

“Chị ơi, mình về nhà đi.”

Chúc Du khẽ nhíu mày: “Đoàn Đoàn không thích ở đây à? Em xem này, ở đây có anh chị của em, lại còn được ăn tre tươi vận chuyển bằng đường hàng không, ở trong phòng điều hòa nữa.”

Vừa nói, ánh mắt cô cũng lướt qua hai bé gấu tròn đang tụm lại chơi đùa bên kia.

Chúng dường như không chú ý đến động tĩnh bên này. Nhưng Chúc Du không nhận ra rằng ngay khi ánh mắt cô rời đi, một trong hai bé gấu đã kín đáo dõi theo cô.

Đoàn Đoàn liến thoắng kêu lên liên tục, tỏ ý không thích nơi này, nhất quyết đòi về nhà.

Chúc Du thấy khó xử, đành dỗ dành: “Nhưng nhà chị không có điều kiện tốt như ở đây đâu.”

Khi đưa bé gấu về lần trước, cô cứ nghĩ nó là gấu trúc hoang, không nơi nương tựa, nào ngờ hóa ra nó lại là thiên kim tiểu thư của vườn thú lớn nhất thành phố A.

Lúc này, chị Đàm cũng bước vào. Chị ấy ngồi xổm xuống nhìn Đoàn Đoàn, dịu dàng trấn an: “Đoàn Đoàn, đừng nóng giận, sau này khi nào giám đốc Chúc rảnh rỗi sẽ đến thăm em mà.”