Chúc Du nhẹ nhàng vuốt vuốt cằm của con chồn nhỏ, thầm nghĩ: Đúng là có năng lực hòa hợp với động vật, hiệu quả ghê thật! Chỉ có điều đôi găng tay bảo hộ này tốt quá, lại che hết mùi hương pheromone của cô rồi.
Trong khi được cô vuốt ve, con chồn nhỏ vẫn dùng chân sau đạp đạp vào vách l*иg.
Chúc Du hiểu ra:
“Chồn con không muốn ở trong l*иg nữa à?”
Con chồn nhỏ liếc nhìn cô một cái rồi cuối cùng cũng thốt ra câu đầu tiên:
“Không muốn.”
Tinh thần Chúc Du bừng tỉnh, cô tiếp tục dụ dỗ bằng giọng trầm ấm:
“Nếu chị mở l*иg, thì chồn con đừng có chạy lung tung nhé. Bây giờ chân trước của em đang bị thương, nếu không được chữa trị kịp thời sẽ chảy máu mãi, có khi còn để lại di chứng nữa đó. Đến lúc đó đi đứng khập khiễng cả đời, đừng nói là săn mồi, muốn chạy trốn cũng khó.”
Lời của cô vừa dỗ dành vừa xen chút hù dọa.
Từ khi đến đây, Chúc Du vẫn chưa nghe con chồn nhỏ nói câu nào. Mấy âm thanh nó phát ra cũng không mang nghĩa cụ thể, chỉ là những tiếng đe dọa để dọa nạt kẻ thù.
Cô vốn nghĩ rằng con chồn này không biết nói. Trước đây cô từng gặp rất nhiều động vật không nói được, chỉ dùng hành động hoặc mùi hương để giao tiếp, giống như một số loài gia súc được con người thuần hóa vậy.
Nhưng không ngờ, con chồn nhỏ này lại biết nói tiếng của đồng loại. Dù vậy, hiện giờ nó vẫn chẳng trả lời câu hỏi của cô.
Chúc Du lặp lại lần nữa. Lần này, con chồn nhỏ đạp đạp chân vào vách l*иg và thốt ra:
“Không chạy.”
Cô thở phào, đi tới lấy chìa khóa mở l*иg.
Phía bên ngoài, Phan Kim Xuyên nhìn thấy động tác của cô liền ra sức xua tay ngăn cản. Ông ấy không dám lớn tiếng, sợ làm con chồn nhỏ đang yên tĩnh kia lại hoảng loạn.
Nhưng nếu mở l*иg ra mà nó chạy mất thì làm sao bây giờ?
Phan Kim Xuyên chỉ có thể cố gắng vung tay ra hiệu bảo Chúc Du dừng lại.
Tuy nhiên, cô chẳng nhìn thấy, bởi giờ đây toàn bộ sự chú ý của cô đã dồn hết vào con chồn nhỏ. Cô dùng tay đeo găng vuốt ve nó, trong khi tay còn lại cầm chìa khóa.
Con chồn nhỏ có vẻ không hài lòng, nó cúi mũi xuống tay cô để ngửi. Chúc Du vội vàng vuốt cằm nó để xoa dịu.
Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý: nếu con chồn nhỏ có ý định chạy, cô sẽ ngay lập tức khống chế nó.
“Cạch!”
Cửa l*иg được mở ra.
Đôi tai của con chồn nhỏ giật giật. Nó đứng dậy, và tay Chúc Du nhanh chóng di chuyển theo nó.
Con chồn nhỏ nhìn quanh một vòng, sau đó từ tốn bước ra khỏi l*иg với dáng vẻ cực kỳ tao nhã.
Nó ngẩng đầu lên, vừa hay thấy những ánh mắt tò mò của những người đang đứng ngoài, lập tức cong lưng lại và phát ra tiếng gầm gừ.
Chúc Du vội trấn an, bàn tay nhẹ nhàng xoa lưng nó:
“Không sao đâu, bảo bối, đừng lo. Họ sẽ không vào đây đâu.”
Thấy con chồn nhỏ bình tĩnh lại, cô lấy một bát nước ra và đưa tới trước mặt nó:
“Này, em uống đi, nước suối ngọt ngào lắm đấy.”
Con chồn nhỏ quả thật khát, cúi đầu xuống liếʍ nước.
Nhưng chỉ vừa liếʍ được hai ngụm, nó ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú nhìn vào Chúc Du.
“Ủa? Sao thế? Không muốn uống à?” Chúc Du chớp chớp mắt, nói tiếp:
“Vậy để chị uống hộ nhé, chị cũng đang khát mà.”
Vừa nói, cô vừa cầm bát nước lên, làm bộ định đưa lên miệng uống.
Cô biết động vật sống trong hoang dã rất quý trọng thức ăn. Đặc biệt là loài chồn nhỏ này, việc săn mồi vốn đã rất khó khăn, nên chúng thường cực kỳ “bảo vệ đồ ăn” của mình.
Quả nhiên, vừa thấy cô cầm bát nước, lập tức có một cái móng vuốt đặt lên cổ tay cô, nhấn mạnh một cái.
Chúc Du giả bộ tiếc rẻ:
“Thôi được, em uống đi. Nhưng mà, em không phải vừa bảo không muốn uống sao?”
Con chồn nhỏ cúi xuống, ừng ực ừng ực uống cạn bát nước trong tích tắc.
Nhưng uống xong không bao lâu, thân thể nó đột nhiên mềm nhũn...
Chúc Du xoay người lại, vẫy tay gọi những người đang đứng bên ngoài:
“Vào đi, mang chồn con đi băng bó vết thương.”
Thấy có người bước vào, con chồn nhỏ ngay lập tức cảnh giác. Nó giơ móng vuốt lên định tấn công, nhưng phát hiện cơ thể mình yếu xìu. Cùng lúc, có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu nó, kèm theo giọng nói dịu dàng:
“Chồn con ngoan lắm.”
Con chồn nhỏ cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì. Nó quay sang nhìn Chúc Du, phát ra một tiếng “chít—” đầy phẫn nộ:
“Đồ xấu xa!”
Nhìn con chồn nhỏ được bác sĩ thú y bế đi, Chúc Du thở dài.
“Nói được có mấy câu, mà câu có cảm xúc nhất lại là "đồ xấu xa"…”
Đợi đến khi trưởng thành, nó sẽ hiểu ra rằng cô là người tốt thôi!
Nhưng mà, khoan đã… Giám đốc Phan nói, nếu so với tuổi người thì con chồn này đã tám mươi tuổi rồi…
Phan Kim Xuyên bước đến, cười tươi:
“Giám đốc Chúc, thật sự cảm ơn cô rất nhiều! Nếu không có cô, hôm nay con chồn nhỏ chắc sẽ bị thương nặng hơn.”
Chúc Du khiêm tốn đáp:
“Không có gì đâu. Tôi cũng mong chồn con sớm khỏe lại.”
Phan Kim Xuyên ngập ngừng một lúc rồi cuối cùng hỏi:
“Giám đốc Chúc, lúc nãy sao cô có thể khiến con chồn nhỏ không tấn công cô vậy?”
Ông ấy thật sự rất tò mò, vì trước khi gặp Chúc Du, ai đến gần là con chồn chân xám lại trợn mắt nhe răng, giơ móng vuốt cào người, khiến vết thương của nó bung toác ra.
Chúc Du cười nói:
“Có lẽ là do bé chồn chưa từng gặp tôi, nên nhầm tôi là người tốt đó mà.”
Phan Kim Xuyên: “???”