Tiểu Công Chúa Tinh Nghịch Rơi Vào Tầm Ngắm Của Đại Ma Đầu

Chương 11: Âm Mưu Phía Sau

Ánh sáng ban ngày len lỏi qua tán lá, soi rọi khu rừng sau trận chiến khốc liệt đêm qua. Đoàn người của Nguyệt Tiêu giờ đã an toàn, nhưng không khí trong đoàn vẫn nặng nề. Mọi người vừa sợ hãi, vừa bối rối trước sự xuất hiện của người đàn ông mang tên Tề Khanh.

Nguyệt Tiêu ngồi trên tảng đá lớn bên bờ suối, đôi mắt nhìn chăm chú xuống dòng nước chảy xiết, như thể muốn tìm lời giải đáp cho những câu hỏi đang xâm chiếm tâm trí nàng. Tề Khanh là ai? Vì sao hắn lại xuất hiện một cách kỳ lạ như vậy? Liệu đây có phải là một sự tình cờ, hay là một phần của âm mưu lớn hơn mà nàng chưa nhìn thấu?

Sử Hàn tiến đến gần, ánh mắt lo lắng:

“Công chúa, chúng ta không nên nán lại đây quá lâu. Sẽ tốt hơn nếu nhanh chóng đến biên giới Sở Quốc.”

Nguyệt Tiêu gật đầu, nhưng giọng nói vẫn thoáng chút trầm tư:

“Đúng vậy. Nhưng Sử Hàn, ngươi không cảm thấy Tề Khanh xuất hiện quá đúng lúc sao? Hắn là ai mà có thể điều khiển tình thế trong chớp mắt như vậy?”

Sử Hàn nhíu mày, suy nghĩ một hồi rồi đáp:

“Hắn nói hắn là Tề Khanh, nhưng ta chưa từng gặp ai như thế. Tuy nhiên, nghe danh hiệu ấy, ta không khỏi nghi ngờ… Có thể hắn là vị tướng chiến thần mà Sở Quốc luôn tự hào.”

---

Ngay khi nhắc đến, không khí càng trở nên căng thẳng. Chiến thần Tề Khanh – cái tên không xa lạ với bất kỳ ai trong triều đình Hạ Thanh. Một vị tướng trẻ, tài năng vượt trội, được vua Sở Quốc trọng dụng. Người ta đồn rằng hắn là kẻ bất bại trên chiến trường, đồng thời cũng là một chiến lược gia xuất sắc.

Nếu thực sự hắn là Tề Khanh, thì sự xuất hiện của hắn đêm qua không thể chỉ là ngẫu nhiên.

Nguyệt Tiêu đứng dậy, ánh mắt trở nên kiên định hơn:

“Dù hắn là ai, mục tiêu của chúng ta vẫn không thay đổi. Chúng ta sẽ đến Sở Quốc và hoàn thành sứ mệnh này. Nếu hắn muốn can thiệp, ta sẽ đối mặt.”

---

Đoàn người nhanh chóng thu dọn hành lý, tiếp tục hành trình. Nhưng điều họ không biết là, ở một nơi khác trong khu rừng, bóng dáng Tề Khanh vẫn đứng đó, dõi theo họ từ xa.

“Nguyệt Tiêu…” – Hắn lẩm bẩm, ánh mắt ánh lên vẻ bí ẩn.

Bên cạnh hắn, một người đàn ông khác bước ra từ bóng tối. Người này khoác trên mình áo giáp màu đen, nét mặt đầy nghiêm nghị:

“Đại nhân, tại sao ngài lại giúp đám người đó? Đặc biệt là vị công chúa ấy. Ngài không sợ việc này sẽ làm hỏng kế hoạch của chúng ta sao?”

Tề Khanh quay lại, ánh mắt lạnh lùng:

“Không ai được phép can thiệp vào quyết định của ta. Cô gái đó… thú vị hơn ta nghĩ. Đừng quên, kế hoạch của ta đã tính toán mọi khả năng.”

Người đàn ông bên cạnh cúi đầu, không dám nói thêm lời nào.

---

Trong khi đó, đoàn người của Nguyệt Tiêu đã đi đến một khu vực rộng lớn, nơi ánh sáng mặt trời chiếu rọi đầy đủ. Nguyệt Tiêu cảm nhận được sự căng thẳng ngày càng gia tăng. Những ngày gần đây, nàng không ngừng nghe về các tin đồn xung quanh Sở Quốc.

Theo những tin tức mới nhất mà đoàn của nàng nhận được, Sở Quốc đang âm thầm chuẩn bị cho một cuộc chiến lớn. Hòa thân, có lẽ, chỉ là một phần trong kế hoạch để làm dịu đi sự chú ý của Hạ Thanh, kéo dài thời gian cho quân đội của họ.

Nguyệt Tiêu không khỏi cảm thấy bất an. Nàng phải đến Sở Quốc để thực hiện lời hứa với phụ hoàng, nhưng nàng cũng hiểu rằng bản thân đang bước vào hang cọp, nơi không ai có thể chắc chắn điều gì sẽ xảy ra.

---

Buổi tối, khi cả đoàn dừng chân nghỉ ngơi, Nguyệt Tiêu ngồi gần đống lửa, ánh mắt xa xăm nhìn lên bầu trời đầy sao. Từ nhỏ, nàng luôn sống trong sự bảo vệ của phụ hoàng và triều đình. Nhưng giờ đây, nàng phải tự đối mặt với những hiểm nguy và âm mưu đằng sau ánh sáng vương triều.

Bất chợt, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau:

“Ngươi không sợ sao?”

Nguyệt Tiêu quay lại, ánh mắt trừng lớn khi nhận ra Tề Khanh đứng đó, ung dung như thể hắn chưa từng rời đi.

“Sao ngươi lại ở đây?!” – nàng hỏi, giọng nói đầy cảnh giác.

Tề Khanh nhún vai, bước tới gần đống lửa, ánh sáng nhảy múa trên khuôn mặt sắc nét của hắn.

“Ngươi có vẻ không chào đón ta. Ta chỉ muốn xem thử cô công chúa Hạ Thanh dũng cảm đến đâu.”

Nguyệt Tiêu không nao núng, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn:

“Ta không cần ngươi đánh giá. Nếu ngươi đến đây để chế giễu, ngươi có thể rời đi ngay bây giờ.”

Tề Khanh khẽ cười, nụ cười lạnh lẽo nhưng mang theo chút thích thú:

“Ngươi có dũng khí. Nhưng liệu dũng khí đó có thể giúp ngươi sống sót khi đến Sở Quốc không?”

Nguyệt Tiêu im lặng, nhưng trong lòng nàng hiểu rằng, câu hỏi của hắn không phải là một sự đe dọa, mà là lời cảnh báo.

Tề Khanh không nói thêm gì, hắn chỉ đứng đó một lúc rồi rời đi, để lại Nguyệt Tiêu với những suy nghĩ rối ren.

---

Đêm đó, ánh lửa cháy bập bùng phản chiếu lên đôi mắt sáng ngời của nàng. Nguyệt Tiêu hiểu rằng, những thử thách sắp tới sẽ không chỉ là chiến tranh, mà còn là những âm mưu sâu xa và khó lường. Nhưng nàng tự hứa với bản thân: nàng sẽ không lùi bước.

(Hết chương 11)