Đêm buông xuống khu rừng với màn sương dày đặc, ánh trăng mờ nhạt lọt qua kẽ lá, soi rọi con đường gập ghềnh phía trước. Tiếng bước chân vội vã của đoàn người phá tan sự tĩnh lặng, nhưng nỗi lo sợ lại bủa vây mọi ngóc ngách trong tâm trí họ. Nguyệt Tiêu giữ vững chiếc trâm bạc trong tay, ánh mắt không ngừng dò xét xung quanh.
“Nguyệt Tiêu, mau đi sát vào ta!” – Sử Hàn hô lớn, giọng nói vừa cương quyết vừa lo lắng.
Nguyệt Tiêu không trả lời, chỉ nhanh chóng bước gần hơn. Cả đoàn không ngừng di chuyển, cố gắng thoát khỏi sự truy đuổi của những âm thanh bí ẩn vọng lại từ xa – những tiếng gầm gừ sâu thẳm, hoang dã.
Rồi bất chợt, bầy sói xuất hiện. Những đôi mắt đỏ rực hiện lên trong bóng tối, từng con sói to lớn, hung dữ dần tiến tới, bao vây đoàn người. Tiếng rít và những cái vuốt cào xuống đất khiến ai nấy đều rùng mình.
“Chuẩn bị chiến đấu!” – Sử Hàn rút kiếm, cố trấn an mọi người.
Nhưng ngay cả những người lính dày dạn kinh nghiệm cũng không thể giấu được nỗi sợ hãi trước bầy sói dữ tợn.
---
Giữa lúc căng thẳng, một âm thanh lạ vang lên từ xa, giống như tiếng gió thổi qua lưỡi kiếm sắc bén. Từ phía bìa rừng, một bóng dáng cao lớn xuất hiện, từng bước đi đều đặn nhưng dứt khoát.
Người đàn ông khoác trên mình chiếc áo choàng tối màu, dáng người rắn rỏi và uy nghi. Mái tóc dài buộc gọn, để lộ khuôn mặt góc cạnh và ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm. Trong tay hắn là một thanh trường kiếm dài, lưỡi kiếm phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, tạo nên một hình ảnh đầy áp lực.
Bầy sói như cảm nhận được điều gì đó, chúng đột nhiên dừng lại, lùi bước vài nhịp. Sự xuất hiện của người đàn ông khiến không khí thay đổi hoàn toàn.
---
Không nói lời nào, người đàn ông vung kiếm. Đường kiếm nhanh như gió, sắc bén đến mức gần như không thể thấy rõ. Một con sói lao tới nhưng chưa kịp chạm vào hắn đã bị chém ngã, máu bắn tung tóe.
Từng động tác của hắn đều mạnh mẽ, dứt khoát, không chút dư thừa. Đôi mắt của hắn không chứa một tia sợ hãi, chỉ có sự tập trung tuyệt đối, như thể hắn đang dẫn đầu một vũ điệu tử thần.
Nguyệt Tiêu chăm chú quan sát, trái tim nàng đập mạnh trước sự xuất hiện của người đàn ông xa lạ này. Khí chất của hắn quá đặc biệt – lạnh lùng nhưng không hề xa cách, tĩnh lặng nhưng lại đầy sức mạnh.
---
Sử Hàn bước lên, cất giọng cẩn trọng:
“Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?”
Người đàn ông không trả lời ngay. Hắn nhìn qua Sử Hàn một thoáng, ánh mắt như muốn nói rằng câu hỏi này không đáng để đáp lại. Cuối cùng, hắn chỉ nhàn nhạt lên tiếng:
“Ta đi qua đây. Gặp lũ sói này ngứa mắt, nên tiện tay dọn sạch.”
Sử Hàn nhíu mày, cảm nhận rõ sự kiêu ngạo trong lời nói của hắn, nhưng lại không thể phản bác.
Người đàn ông tra kiếm vào vỏ, ánh mắt dừng lại trên Nguyệt Tiêu. Lần đầu tiên từ lúc xuất hiện, đôi mắt ấy ánh lên chút tò mò.
“Ngươi là ai mà dám đi vào rừng sâu này?” – Hắn hỏi, giọng điệu trầm thấp nhưng rõ ràng.
Nguyệt Tiêu đáp, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh:
“Ta là Nguyệt Tiêu, công chúa của Hạ Thanh. Ta đến đây vì nhiệm vụ của mình.”
Người đàn ông khẽ nhếch môi, không rõ là cười hay mỉa mai.
“Công chúa mà lại tự đưa mình vào nơi nguy hiểm thế này sao? Hạ Thanh thật biết cách giữ con gái mình.”
Nguyệt Tiêu cau mày, nhưng không đáp lại lời chế giễu của hắn.
---
Khi ánh sáng lửa le lói dần tàn, người đàn ông xoay người rời đi. Trước khi biến mất trong bóng tối, hắn để lại một câu nói khiến Nguyệt Tiêu không khỏi bận lòng:
“Nguyệt Tiêu, ta là Tề Khanh. Nếu có duyên, chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Tên của hắn để lại một dư âm trong không gian tĩnh lặng, khiến mọi người không khỏi thắc mắc.
“Tề Khanh…?” – Sử Hàn lặp lại, ánh mắt đầy nghi ngờ.
Còn Nguyệt Tiêu, nàng đứng lặng giữa màn đêm, lòng ngổn ngang với hàng loạt câu hỏi chưa có lời giải.
---
( Hết chương 10)