Sáng sớm hôm sau, đoàn người bắt đầu tiến sâu vào khu vực được Sử Hàn cảnh báo là nguy hiểm nhất của khu rừng. Sương mù dày đặc bao phủ, che khuất mọi tầm nhìn. Tiếng chim rừng và những âm thanh lạ lùng từ xa vọng lại như nhắc nhở họ rằng nơi này không hề yên bình.
Nguyệt Tiêu theo sát đoàn, nhưng tâm trí nàng luôn cảnh giác. Những lời nói mơ hồ của Sử Hàn tối qua khiến nàng không thể ngừng suy nghĩ. Nàng nhận ra, ngoài những nguy hiểm tự nhiên, còn có những hiểm họa con người chờ đợi nàng.
Đoàn người tiếp tục đi sâu vào rừng. Càng vào trong, không khí càng trở nên ngột ngạt. Mùi ẩm mốc, mùi của đất và lá mục xen lẫn khiến ai cũng cảm thấy khó chịu.
"Dừng lại."
Giọng của Sử Hàn đột ngột vang lên, khiến cả đoàn ngừng bước. Anh ta tiến lên phía trước, đôi mắt sắc bén quan sát xung quanh.
"Có gì đó không ổn." – Anh ta nói, giọng trầm thấp.
Một tên lính đánh thuê cười nhạt.
"Chỉ là rừng thôi. Anh có cần phải làm nghiêm trọng hóa mọi chuyện như vậy không?"
Sử Hàn không đáp. Thay vào đó, anh ta bước thêm vài bước, rồi cúi xuống đất. Nguyệt Tiêu nhìn theo, và nàng thấy anh ta đang kiểm tra một dấu chân lạ.
"Là dấu chân sói, nhưng lớn hơn bình thường." – Sử Hàn nói, ánh mắt trở nên căng thẳng.
"Sói sao? Chỉ là vài con sói, có gì đáng lo?" – Một kẻ khác lên tiếng, nhưng giọng điệu đã bắt đầu dao động.
Sử Hàn đứng dậy, ánh mắt anh ta lướt qua đoàn người.
"Đây không phải sói thường. Đây là loài sói ma rừng sâu, sống theo bầy và chỉ săn mồi vào ban đêm. Nếu chúng ta không qua khỏi khu vực này trước khi mặt trời lặn, chúng ta sẽ không có cơ hội sống sót."
Không khí trở nên nặng nề. Mọi người nhìn nhau, rồi nhìn vào khu rừng trước mặt, nơi ánh sáng mặt trời không thể chạm tới.
"Đi nhanh lên." – Sử Hàn ra lệnh, giọng nói dứt khoát.
---
Hành trình tiếp tục, nhưng tốc độ di chuyển của đoàn đã tăng lên. Ai cũng cố gắng bước nhanh nhất có thể, nhưng khu rừng dày đặc khiến việc di chuyển trở nên khó khăn.
Nguyệt Tiêu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nàng cảm nhận được ánh mắt của Sử Hàn thường xuyên dõi theo mình. Nàng không biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng rõ ràng, anh ta không chỉ lo lắng về bầy sói ma.
Khi mặt trời bắt đầu ngả bóng, đoàn người đi tới một khu vực trống trải, nơi ánh sáng cuối cùng của ngày chiếu xuống. Sử Hàn dừng lại, quan sát xung quanh.
"Chúng ta sẽ nghỉ ở đây."
"Nghỉ? Anh nói đùa sao? Chúng ta nên đi tiếp, vượt qua khu rừng này trước khi trời tối!" – Một tên lính lên tiếng, vẻ mặt hoảng hốt.
"Không. Nếu tiếp tục đi trong bóng tối, chúng ta sẽ tự ném mình vào miệng sói. Ở đây, ít nhất chúng ta có không gian mở để phòng thủ." – Sử Hàn đáp, giọng nói chắc chắn.
---
Nguyệt Tiêu lặng lẽ quan sát khi những người khác bắt đầu chuẩn bị trại. Nàng cảm nhận được sự lo lắng trong ánh mắt của mọi người. Dù họ không nói ra, nhưng ai cũng biết rằng đêm nay sẽ không dễ dàng.
Sử Hàn đi tới bên nàng, nhìn nàng với ánh mắt khó đoán.
"Công chúa, cô nên chuẩn bị tinh thần. Đêm nay, sói ma có thể đến."
Nguyệt Tiêu không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Nàng đã trải qua quá nhiều hiểm nguy để sợ hãi thêm lần nữa.
Khi màn đêm buông xuống, đoàn người tập trung quanh đống lửa lớn. Tiếng động từ khu rừng xung quanh dần trở nên rõ ràng hơn. Những tiếng tru dài, rợn người vang vọng trong bóng tối, khiến không khí càng thêm căng thẳng.
"Chúng đến rồi." – Một người thì thầm, giọng nói run rẩy.
---
Đúng lúc đó, từ trong bóng tối, một đôi mắt đỏ rực lóe lên, theo sau là hàng chục đôi mắt tương tự. Bầy sói ma đã xuất hiện.
Nguyệt Tiêu nắm chặt thanh trâm bạc trong tay, ánh mắt nàng đầy sự tập trung. Bầy sói bắt đầu di chuyển, bao vây đoàn người. Tiếng gầm gừ, tiếng bước chân nặng nề vang lên, càng lúc càng gần.
"Tất cả chuẩn bị chiến đấu!" – Sử Hàn hét lên, rút thanh kiếm dài bên hông.
Một con sói lao lên đầu tiên, nhanh như chớp. Sử Hàn vung kiếm, chém thẳng vào cổ nó. Máu bắn tung tóe, nhưng ngay sau đó, hai con khác lao tới.
Nguyệt Tiêu giữ vị trí gần trung tâm đoàn, nhưng nàng biết rằng không lâu nữa, nàng cũng phải tham chiến. Nàng rút thanh trâm bạc, chuẩn bị sẵn sàng.
Bầy sói lao tới từ mọi hướng, và cuộc chiến thực sự bắt đầu.
---
(Hết chương 9)