Tiểu Công Chúa Tinh Nghịch Rơi Vào Tầm Ngắm Của Đại Ma Đầu

Chương 12: Bước Chân Vào Đất Sở

Sau nhiều ngày băng rừng vượt suối, đoàn người cuối cùng cũng tiến đến biên giới Sở Quốc. Khung cảnh nơi đây vừa hoang vu, vừa uy nghi với những cánh đồng rộng lớn trải dài tới tận chân trời. Tuy nhiên, Nguyệt Tiêu không thể cảm nhận được vẻ yên bình. Lòng nàng trĩu nặng bởi những suy nghĩ về những gì đang chờ đợi mình phía trước.

“Công chúa, đây là cổng thành biên giới của Sở Quốc,” Sử Hàn thì thầm, đôi mắt quan sát kỹ càng những lính gác đang đứng ở cổng thành. Họ khoác áo giáp đen bóng, nét mặt nghiêm nghị, thể hiện rõ sự nghiêm ngặt của một quốc gia đang trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Nguyệt Tiêu hít một hơi thật sâu, ngước nhìn cánh cổng đồ sộ trước mắt. Nàng cảm thấy như mình đang bước vào một thế giới hoàn toàn khác – một thế giới đầy hiểm nguy và những mưu đồ khó đoán.

---

Đoàn người dừng lại để trình giấy thông hành. Một viên quan mặc áo giáp sáng loáng bước ra, đôi mắt sắc bén quét qua từng người trong đoàn. Khi ánh mắt ông dừng lại trên Nguyệt Tiêu, sự tò mò lóe lên trong đôi mắt già dặn ấy.

“Đây là công chúa Hạ Thanh đến hòa thân phải không?” – Viên quan hỏi, giọng điệu có phần lạnh nhạt.

Nguyệt Tiêu gật đầu, giữ thái độ điềm tĩnh.

“Đúng vậy. Ta là Nguyệt Tiêu. Mong ngài hãy dẫn đường đến kinh đô của Sở Quốc.”

Viên quan khẽ nhíu mày, nhưng sau đó ra hiệu cho lính gác mở cổng. Cánh cửa lớn nặng nề từ từ được kéo lên, phát ra âm thanh vang vọng khắp không gian.

“Công chúa, mời đi theo ta. Quân đội của chúng ta đã chuẩn bị xe ngựa để đưa ngài về kinh thành,” viên quan nói.

Nguyệt Tiêu quay lại nhìn đoàn người của mình. Nàng biết rằng, từ đây, mọi bước đi của nàng sẽ phải hoàn toàn dựa vào bản thân.

---

Kinh đô của Sở Quốc, nơi được ca ngợi là trung tâm của quyền lực và sự giàu có, hiện ra trước mắt Nguyệt Tiêu sau nhiều giờ đi đường. Thành phố này khác hẳn với Hạ Thanh – những bức tường thành cao lớn, những con đường lát đá trải dài, và dòng người nhộn nhịp buôn bán, nhưng đâu đó vẫn toát lên vẻ nghiêm nghị và cứng rắn.

Nguyệt Tiêu không có nhiều thời gian để ngắm nhìn cảnh vật. Nàng nhanh chóng được đưa vào hoàng cung – một nơi lộng lẫy, nhưng cũng toát lên sự lạnh lùng của quyền lực.

---

Tại đại điện, vua Sở Quốc ngồi trên ngai vàng, ánh mắt sắc như chim ưng quan sát Nguyệt Tiêu khi nàng bước vào. Ông là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt đầy uy quyền, khiến bất kỳ ai cũng phải cúi đầu trước ánh nhìn của ông.

“Ngươi là công chúa Hạ Thanh?” – Giọng nói của ông vang lên, trầm và đầy áp lực.

Nguyệt Tiêu quỳ xuống, giọng nói của nàng rõ ràng và không hề run rẩy:

“Thần nữ Nguyệt Tiêu, bái kiến bệ hạ. Thần nữ đến đây thay mặt Hạ Thanh, nguyện mang lại hòa bình giữa hai quốc gia.”

Vua Sở Quốc không trả lời ngay, ông quan sát nàng một lúc lâu, như muốn đo lường xem nàng có thực sự đáng giá để trở thành một phần trong kế hoạch của ông.

“Ngươi rất dũng cảm,” cuối cùng ông nói, đôi môi nhếch lên một nụ cười khó đoán. “Nhưng ở đây, dũng cảm không phải là thứ duy nhất ngươi cần.”

---

Khi lễ ra mắt kết thúc, Nguyệt Tiêu được đưa đến cung điện dành riêng cho nàng. Đó là một cung điện xa hoa, nhưng lại khiến nàng cảm thấy như mình đang bị giam cầm.

Sử Hàn lặng lẽ bước vào, ánh mắt đầy lo lắng:

“Công chúa, nơi này không giống Hạ Thanh. Ta lo rằng mọi hành động của chúng ta đều đang bị giám sát.”

Nguyệt Tiêu mỉm cười, cố gắng trấn an anh:

“Ta biết. Nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác. Hãy giữ bình tĩnh và chờ xem điều gì sẽ xảy ra.”

---

Đêm đến, ánh trăng chiếu sáng khu vườn phía sau cung điện. Nguyệt Tiêu rời khỏi phòng, đi dạo để tĩnh tâm. Nhưng nàng không hề biết rằng, trong bóng tối, một đôi mắt sắc bén đang theo dõi từng bước chân của nàng.

“Công chúa Hạ Thanh, ngươi thật gan dạ khi bước chân vào đất nước của ta,” một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau.

Nguyệt Tiêu quay lại, tim nàng đập mạnh khi nhận ra người đứng đó không ai khác ngoài Tề Khanh. Hắn đứng dưới ánh trăng, dáng người cao lớn và đầy uy nghi, nhưng ánh mắt lại mang theo sự sắc lạnh khó lường.

“Ngươi lại là ai mà cứ xuất hiện bất ngờ như vậy?” – Nàng hỏi, giọng nói không che giấu được sự bất mãn.

Tề Khanh bước đến gần hơn, ánh mắt không rời khỏi nàng:

“Ta chỉ muốn nhắc ngươi một điều – đừng bao giờ tin tưởng bất kỳ ai ở đây, kể cả chính bản thân ngươi.”

Nói rồi, hắn xoay người bước đi, để lại Nguyệt Tiêu đứng đó với một cảm giác khó tả trong lòng.

---

Đêm đó, nàng không thể ngủ. Những lời nói của Tề Khanh vang vọng trong đầu nàng, như một lời cảnh báo đầy ám ảnh.

(Hết chương 12)