Mang Thai Con Của Tình Địch Vạn Nhân Mê

Chương 22: Kế Hoạch (3)

“Từ từ!”

Tiết Trung Minh hơi giật mình khi bị Trì Diêu đột nhiên gọi lại.

“Chuyện tôi đi bệnh viện, trước mắt chỉ có anh biết. Đừng nói cho ai khác." Trì Diêu nói, khóe miệng dường như nhếch lên một nụ cười nhưng đôi mắt thì sâu thẳm, tối tăm.

Tiết Trung Minh nhìn nụ cười đó mà không khỏi cảm thấy áp lực.

Đôi mắt ấy như đang ngầm nói ra không sao cả, dù Tiết Trung Minh có nói ra, hắn cũng không mảy may bận tâm, hắn vốn chẳng hề tin tưởng.

“Yên tâm, tôi sẽ không nói với ai cả.”

"Vậy thì tốt." Trì Diêu gật đầu.

Tiết Trung Minh bước nhanh rời đi rồi ngồi vào xe, đặt chiếc túi lên ghế phụ. Lúc này, tâm trạng hắn vô cùng phấn khích.

Hắn mở túi, lấy ra chai rượu vang đỏ mà từ lâu bản thân đã khao khát. Nếu trong xe có dụng cụ mở nắp chai, hắn sẽ lập tức uống thử một ngụm.

Chợt hắn phát hiện đáy túi có sẵn dụng cụ mở rượu. Không chần chừ, Tiết Trung Minh khui chai, ngửa đầu ừng ực một ngụm lớn. Rồi hắn tựa người vào vô lăng, bật cười khe khẽ, niềm vui sướиɠ lan tỏa đến mức bả vai cũng run rẩy.

Đêm nay, vận may của hắn thật sự quá tốt.

---

Ngày hôm sau, Trì Diêu đúng giờ đến quán bar câu lạc bộ làm việc. Đám người hôm qua tìm cách chuốc thuốc hại người cũng có mặt.

Có vẻ như quán bar này chính là căn cứ của chúng. Hôm qua vì bất ngờ xảy ra một trận hỏa hoạn, cơ hội sắp đến tay của đám cặn bã này lại vuột mất, khiến cả bọn đều căm tức.

Tâm trạng không tốt, cả nhóm tụ tập lại bàn bạc. Chúng quyết định lần này sẽ chơi lớn hơn: trực tiếp ra phố tìm mục tiêu. Thấy ai trông xinh đẹp lại đi một mình, chúng sẽ lập tức ra tay không chút do dự.

Nhưng bọn cặn bã này không biết, tất cả những lời bọn chúng bàn bạc trong phòng kín đều bị Trì Diêu nghe được thông qua một thiết bị nghe lén loại nhỏ.

Trì Diêu hiểu rõ đám người này sẽ không dễ dàng buông tay. Hơn nữa, bọn chúng còn không biết vụ hỏa hoạn hôm qua là có người cố ý gây ra, chỉ cho đó là trùng hợp. Vậy mà giờ đây, chúng lại tiếp tục nhắm vào người khác để ra tay, quả là một lũ cặn bã hết thuốc chữa.

Cuối cùng, kết cục của bọn chúng cũng chỉ có thể là mục nát trong ngục tù vô vọng. Tuy nhiên, hiện tại Trì Diêu vẫn chưa muốn vạch trần cả lũ. Hắn cần bọn chúng giúp hắn tìm ra "người nào đó".

Kế hoạch chơi lớn lần này của bọn chúng trùng khớp y hệt với những gì Trì Diêu gặp được trong kiếp trước.

Hắn nhớ rõ lần đó, tâm trạng mình lúc đó rất tệ. Hắn một mình lái xe ra ngoài, đến một khu vực hẻo lánh rồi đỗ lại ven đường để hút thuốc. Cách đó không xa có một chiếc xe đi qua nhưng Trì Diêu lơ không chú ý tới.

Đột nhiên, có người xuất hiện từ phía sau, cầm dao kề vào lưng hắn. Trước khi kịp phản ứng, hắn bị bịt miệng và hít phải thuốc mê. Trước khi ngất đi, hắn chỉ kịp ghi nhớ gương mặt của những kẻ đã ra tay với mình.

Hiện tại, Trì Diêu tạm thời chưa hành động. Hắn tin rằng sớm muộn gì cũng sẽ nhìn thấy được người mà mình đang chờ đợi. Khá đáng để chờ mong.

---

Tối hôm ấy, một bất ngờ khác xảy ra, tình địch của Trì Diêu cũng đến quán bar. Trì Diêu lại tình cờ phụ trách khu vực của đối phương. Không muốn tiếp xúc, hắn viện cớ nhờ đồng nghiệp thay mình ra tiếp khách.

Dù mới làm ở quán bar được vài ngày, nhưng nhờ khuôn mặt đẹp đẽ và cách hành xử khéo léo, Trì Diêu hòa đồng khá tốt với các đồng nghiệp.

Đương nhiên, lý quan trọng nhất để hắn được yêu mến vẫn là tiền hoa hồng. Trì Diêu thường nhường phần trăm trích được từ việc bán rượu cho đồng nghiệp.

Với hắn, chút tiền đó chẳng đáng là bao. Mục đích hắn đến đây làm việc không phải vì tiền, mà vì một kế hoạch quan trọng hơn nhiều.

Phó Nhung cùng đối tác đến đây bàn chuyện làm ăn. Trong lúc chờ đợi, hắn vô tình bắt gặp một bóng hình quen thuộc.

Nghiêng mặt nhìn kỹ, hắn thấy gương mặt kia hơi giống với một ai đó, nhưng nghĩ lại thì hoàn toàn không có khả năng. Với tính cách cao ngạo, quái đản của người kia, cậu ta chắc chắn không thể tới đây làm nhân viên phục vụ.