Mang Thai Con Của Tình Địch Vạn Nhân Mê

Chương 21: Kế Hoạch (2)

Trì Diêu ngoan ngoãn làm theo lời dặn, sau khi về nhà liền lục tung cả nhà lên. Hắn lôi hết bật lửa trong ngăn kéo ra, gom lại, rồi kiếm một túi rác lớn, ném cả thuốc lá và rượu chung vào đó.

Mấy thứ này đều thuộc loại xa xỉ, giá trị cộng lại có thể bằng cả một căn hộ không nhỏ. Nhưng Trì Diêu chẳng mảy may bận tâm, quẳng đi không chút do dự.

Kéo túi rác ra cửa, hắn xuống dưới lầu, đến trước thùng rác chuẩn bị vứt bỏ. Đang định ném thì lại nghĩ đến một người.

Hôm nay, đối phương vừa gọi liền có mặt, còn giúp hắn dọn người ở khách sạn. Dù sao đều là rác rưởi hắn không dùng đến, chi bằng đưa cho anh ta vậy.

Trì Diêu lập tức gọi một cuộc điện thoại.

Tiết Trung Minh tới rất nhanh. Hắn vừa đưa nam sinh bất tỉnh kia vào bệnh viện, mà đó lại là yêu cầu của Trì Diêu nên hắn chưa vội rời đi. Nhưng chưa lâu sau, Trì Diêu lại gọi, bảo hắn phải qua ngay.

Thực lòng mà nói, Tiết Trung Minh hơi mệt, hắn định từ chối nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn lái xe tới gặp Trì Diêu.

Khi đến nơi, hắn thấy Trì Diêu đang cầm một túi rác lớn, bên trong nhét đầy thứ gì đó.

“Mấy thứ này cho anh.” Trì Diêu nói, rồi thẳng tay quẳng túi rác xuống đất trước mặt Tiết Trung Minh. Thái độ và biểu cảm của hắn chẳng khác gì đang bố thí cho kẻ ăn xin.

Tiết Trung Minh đã quen với sự hống hách của Trì Diêu, nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu.

“Không cần à, không cần thì tôi ném.” Thấy Tiết Trung Minh không nhặt lên, Trì Diêu nhấc lại túi rác, ném thẳng vào thùng rác gần đó. Chiếc túi va đập phát ra âm thanh của pha lê vỡ vụn, có vẻ không phải là rác rưởi thông thường.

“Để tôi lấy, sao tôi lại không cần chứ! Chỉ là hơi ngạc nhiên, Trì thiếu gia cậu hôm nay lại đích thân xuống đây vứt rác? Hoàn toàn không cần thiết như vậy, lần sau cậu chỉ cần gọi tôi, tôi lên lấy là được.” Tiết Trung Minh nói, giọng nửa thật nửa đùa.

"Thế à." Trì Diêu nhếch mép cười lạnh.

Tiết Trung Minh nhấc túi rác lên và mở ra, ban đầu hắn không mong đợi gì. Nhưng khi nhìn vào bên trong, hắn sững sờ tưởng mình hoa mắt.

Bên trong túi rác là một loạt những chai rượu xa xỉ, hiếm thấy của các hãng danh tiếng. Phần lớn trong số chúng đều được Trì Diêu đặc biệt cất công mua từ nước ngoài về. Ấy vậy mà nay hắn lại coi chúng như rác rưởi vô giá trị, thẳng tay ném vào thùng rác.

Dạo này Trì Diêu có gì đó không đúng lắm, nhất là sau bữa tiệc thịt nướng hôm nọ

Bề ngoài, hắn vẫn giữ những hành động như mọi khi, nhưng ánh mắt thì khác. Tiết Trung Minh luôn cảm thấy hoang mang, rối loạn khi Trì Diêu nhìn mình.

Dường như Trì Diêu đã thấu hiểu tất cả — biết rõ những kẻ trước mặt luôn lấy lòng nịnh nọt, sau lưng thì chê bai, giễu cợt hắn vung tiền như rác, xứng đáng bị bọn họ lợi dụng, lừa tiền hết lần này tới lần khác.

“Những thứ này… cậu thật sự đều vứt bỏ sao?” Tiết Trung Minh giọng run rẩy nhè nhẹ, không giấu nổi sự kinh ngạc.

Những thứ này tính sơ qua tổng cộng cũng không dưới hai triệu tệ. Đó là chưa kể đến thuốc lá cao cấp và những chiếc bật lửa nhỏ tinh xảo có giá năm con số trở lên mỗi cái.

“Thứ không còn giá trị sử dụng, tất nhiên là nên bỏ đi,” Trì Diêu thản nhiên đáp.

Trì Diêu vừa nói câu đó vừa nhìn chằm chằm vào Tiết Trung Minh. Ánh mắt ấy khiến hắn nháy mắt muốn lùi về phía sau, cảm giác lời nói của Trì Diêu hình như có ẩn ý.

“Hai ngày trước, tôi đến bệnh viện kiểm tra. Dạ dày của tôi có chút vấn đề, phát hiện có khối u, bác sĩ bảo phải phẫu thuật cắt bỏ. Nếu những thứ này vẫn còn trước mặt, tôi sợ mình không kiềm chế được. Cứ tiếp tục như vậy, u ác tính sẽ chuyển biến nặng hơn, lúc đó hối hận cũng chẳng kịp." Trì Diêu nói, giọng đều đều như đang kể chuyện của người khác.

Tiết Trung Minh hoàn toàn sững sờ, đứng ngây người cả nửa ngày, cuối cùng chỉ khàn khàn thốt ra: “U…”

“Không sao cả, chỉ là vấn đề nhỏ thôi. Cắt bỏ là được, không cần lo lắng,” Trì Diêu nhẹ nhàng.

Không cần lo rằng tôi chết sớm, khiến các người không còn cơ hội kiếm chác từ tôi nữa.

Không hiểu sao, lúc ấy Tiết Trung Minh đọc được chính xác điều đó từ trong mắt Trì Diêu.

“Không... không có vấn đề gì là tốt rồi.” Tiết Trung Minh vội cười nói.

“Không có chuyện gì nữa thì anh đi đi.” Trì Diêu thẳng thừng đuổi người.

Tiết Trung Minh cảm thấy như được giải thoát, vội vàng nhấc túi rác lên chuẩn bị rời đi. Trì Diêu tính cách âm u táo bạo, hỉ nộ bất thường, hắn cũng không muốn ở lâu trước mặt Trì Diêu.