Sự cố trên hệ thống camera theo dõi tồn tại quá nhiều điểm nghi vấn. Có lẽ hơn một nửa sự thực hắn biết đến đều là giả dối.
Như vậy, hiển nhiên đời trước Phó Nhung biết ai đã cùng Trì Diêu vào căn phòng đó, đồng nghĩa rằng Phó Nhung biết cha ruột của đứa trẻ là ai.
Tuy nhiên, nếu suy đoán như vậy, việc Phó Nhung xuất hiện lo hậu sự cho Trì Diêu khi hắn qua đời vẫn còn là một bí ẩn.
Giữa bọn họ liệu còn tồn tại mối quan hệ nào khác?
Ngoại trừ là tình địch, luôn đối đầu không đội trời chung, còn có thể là gì?
Không phải Phó Nhung thầm yêu hắn đấy chứ?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Trì Diêu liền cảm thấy tức cười.
Phó Nhung kẻ này tuyệt đối không có khả năng thích hắn. Nếu thật thích hắn, sẽ không chỉ chạy đến nhặt xác lo hậu sự.
Kiếp trước để lại quá nhiều nghi hoặc khó hiểu. Trì Diêu ngừng lại một lát rồi tiếp tục rời khỏi đám đông, bước về phía xe mình. Lúc này, Tiết Trung Minh đã bế cậu bé bất tỉnh lên xe.
Ngồi vào xe, Trì Diêu cầm điện thoại liên lạc với nhân viên phục vụ. Đối phương báo rằng hệ thống theo dõi ở tầng đó đã bị anh ta xử lý, không để lại bất kỳ đoạn ghi hình nào. Những khu vực khác trong khách sạn tuy có camera nhưng hôm qua phòng điều khiển tạm thời bị chập điện nên chẳng ghi lại được gì.
Trì Diêu không nói gì thêm, dứt khoát cúp máy, sau đó chuyển thêm một khoản tiền cho người phục vụ.
Trì Diêu lái xe rời đi mà không mấy bận tâm đến vụ cháy ở khách sạn. Ban đầu, hắn định bồi thường một khoản thiệt hại, nhưng nếu là khách sạn của Phó Nhung thì thôi. Người nọ lắm tiền nhiều của, một chút tổn thất có đáng là bao, coi như là sự trả thù nho nhỏ của hắn.
---
Trì Diêu lái xe tới bệnh viện một chuyến.
Đến nơi, hắn làm thủ tục đăng ký, quyết định nhanh chóng phẫu thuật cắt bỏ khối u trong dạ dày. Hiện tại, khối u vẫn lành tính, nhưng ở kiếp trước, việc phát hiện muộn đã khiến nó chuyển biến xấu, trở thành ung thư chỉ trong vòng chưa đầy một năm.
Ký ức về kiếp trước hiện lên, nặng nề như lớp sương mù phủ kín tâm trí. Biết mình đã mắc ung thư, Trì Diêu khi ấy liền bất chấp tất cả, ai ngờ lại bất ngờ phát hiện mình đang mang thai. Hắn không biết đứa trẻ là con ai, và sự xuất hiện của đứa bé càng khiến mọi chuyện trở lên hỗn loạn, rối ren.
Thẩm Lăng, bạch nguyệt quang Trì Diêu yêu nhất, đã đến thăm hắn sau khi biết chuyện. Nhưng hai người chẳng nói với nhau gì nhiều, Thẩm Lăng chỉ khuyên Trì Diêu phối hợp điều trị cho tốt.
Sau đó, Thẩm Lăng đi nước ngoài du lịch. Qua lời người khác, Trì Diêu biết Thẩm Lăng và Phó Nhung cùng đi, họ cùng nhau đắm chìm, tận hưởng thế giới riêng của hai người, để lại hắn một mình chìm trong tuyệt vọng.
Khoảnh khắc ấy, thế giới của Trì Diêu hoàn toàn sụp đổ.
Người từng là ánh sáng của cuộc đời hắn đã rời đi, cùng người khác ở bên nhau hạnh phúc, vui vẻ. Chỉ còn hắn ở đó, chết lặng giữa bốn góc tường trắng lạnh lẽo.
Trong những ngày cuối đời, Trì Diêu chẳng còn màng đến điều gì. Hắn hút thuốc, uống rượu, hủy hoại cơ thể bằng những đêm trắng, những bữa ăn bỏ dở lạnh lẽo. Hắn thậm chí còn nhờ người mang đến những thứ thuốc cấm kị để tạm quên đi nỗi đau về cả thể xác lẫn tâm hồn.
Lẽ ra còn có thể sống thêm vài tháng, nhưng Trì Diêu đã tự sa ngã, hủy hoại bản thân mình và chết đi trong một đêm lạnh giá, tăm tối.
Sống lại một đời, Trì Diêu không cho phép bản thân đi vào vết xe đổ nữa. Hắn biết rõ nếu không chịu thay đổi, tương lai sẽ tái diễn lại những điều tồi tệ nhất.
Tại bệnh viện, Trì Diêu tiếp tục trải qua các kiểm tra cần thiết. Bên ngoài hắn trông có vẻ khỏe mạnh, nhưng kết quả lại cho thấy ngoài khối u, cơ thể hắn vẫn còn nhiều vấn đề khác, những căn bệnh vặt vãnh do lối sống bất ổn.
Lần này, Trì Diêu quyết tâm lắng nghe lời bác sĩ. Hắn sẽ bỏ thức khuya, ăn uống đúng giờ và không bao giờ chạm vào rượu hay thuốc lá nữa.