Mang Thai Con Của Tình Địch Vạn Nhân Mê

Chương 19: Có Nên Mang Thai (4)

Trì Diêu nhìn đến những người kia bí mật bỏ thuốc vào thức ăn của một người đi cùng. Một khi mục tiêu ngã quỵ, bọn chúng sẽ mang người sang căn phòng nhau đã chuẩn bị sẵn ở khách sạn đối diện.

Đó chính là nơi Trì Diêu đã từng đến trong kiếp trước. Ở nơi đó, hắn cũng không nhớ mình đã cùng ai trải qua một đêm. Chỉ biết rằng sau một đêm mơ hồ ấy, vài tháng sau, khi đi tái khám lại khối u dạ dày, bác sĩ thông báo trong bụng hắn có thêm một đứa trẻ.

Hiện tại vẫn chưa tới giờ tan ca, hắn vẫn đang phục vụ tại câu lạc bộ. Trì Diêu trong khoảng thời gian này đã thắp sáng lên kỹ năng diễn xuất vô cùng thuần thục. Hắn vội vàng tìm gặp quản lý, tỏ vẻ thân thể đột ngột không được khỏe, cả người mệt lả.

Quản lý rất quý hắn, thấy Trì Diêu có vẻ thật sự khó chịu bèn cho hắn về sớm nghỉ ngơi, còn đề nghị đưa hắn đi bệnh viện. Trì Diêu lắc đầu từ chối, nói dối rằng đó chỉ là một tật xấu lâu năm, về nhà uống thuốc là ổn.

Trì Diêu rời khỏi câu lạc bộ ngay sau đó, nhanh chóng đuổi đến khách sạn đối diện. Hắn đã đặt phòng ở khách sạn từ đợt trước và vẫn luôn cảnh giác theo dõi, chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra.

Trì Diêu cầm thẻ đi lên phòng, liên lạc với nhân viên khách sạn hắn đã mua chuộc trước đó. Đối phương gửi tin nhắn báo cho hắn số phòng của nhóm người kia. Mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch, Trì Diêu cầm bật lửa đốt tấm màn, chờ ngọn lửa bùng lên và khói lan tỏa, hắn lập tức rời khỏi phòng.

Trì Diêu chạy vội tới cửa phòng bên cạnh, dồn dập vừa gõ vừa kêu: "Cháy! Cháy! Có ai ở trong không? Mau ra ngoài nhanh!"

Một lúc sau, cửa mở. Một tên đàn ông tục tằng cởi trần đứng ngay trước mặt hắn. Trì Diêu không hề do dự nói: "Khách sạn bị cháy. Mau chạy xuống dưới lầu!"

Trì Diêu không dừng lại, tiếp tục chạy tới các phòng khác gõ cửa cảnh báo.

Mấy kẻ trong phòng chỉ cho rằng Trì Diêu là khách thuê bình thường khác, không hoài nghi gì, bèn vào phòng cuốn lấy quần áo chạy mất.

Còn về người đang hôn mê trên giường, sau khi bàn bạc ngắn gọn, bọn họ quyết định không mang theo cậu ta để tránh vướng tay vướng chân.

Mọi người chạy trốn về phía thang máy.

Lúc này, Trì Diêu từ trong góc đi vào căn phòng nhóm người kia vừa rời khỏi. Trong phòng, một nam sinh bị cởi sạch, toàn thân không mảnh vải che thân đang nằm bất tỉnh trên giường.

Nhìn dáng vẻ, cậu ta hình như chưa đủ 18 tuổi.

Trì Diêu lập tức kéo chăn che người cậu bé lại. Hắn ngồi xuống mép giường, ánh mắt u ám giận dữ, bàn tay siết chặt thành nắm.

Trì Diêu gọi điện thoại cho Tiết Trung Minh, yêu cầu anh ta tới đây ngay lập tức. Tiết Trung Minh tới rất nhanh, mang theo một bộ quần áo sạch sẽ.

Trì Diêu ra hiệu cho Tiết Trung Minh mặc quần áo cho nam sinh đang hôn mê. Tiết Trung Minh rất muốn hỏi sao lại thế này, nhưng khi thấy sắc mặt tối sầm của Trì Diêu, anh ta không dám lên tiếng.

Sau khi Tiết Trung Minh bế nam sinh rời đi cùng Trì Diêu, họ đi xuống sảnh khách sạn. Bên ngoài lúc này đã có khá đông người tụ tập, Trì Diêu bước nhanh ra ngoài, chỉ muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Tuy nhiên, vừa đi được hai bước, hắn đột ngột dừng lại.

Là Phó Nhung! Phó Nhung đang đứng đó, ngay ở phía bên trái. Trì Diêu vẻ ngoài tỏ ra bình tĩnh, nhưng nội tâm sục sôi thét gào.

Tại sao Phó Nhung lại xuất hiện ở đây?

Ánh mắt Trì Diêu dời sang bên cạnh, giám đốc khách sạn sắc mặt căng thẳng, mồ hôi rịn đầy trán, liên tục cúi đầu nói gì đó với Phó Nhung. Một phỏng đoán nảy sinh trong đầu hắn: Khách sạn này chẳng lẽ là tài sản dưới trướng Phó Nhung?

Nếu không, đối phương sẽ không xuất hiện ở nơi này. Hơn nữa, xem dáng vẻ của Phó Nhung cũng không phải tình cờ đi ngang qua.

Trì Diêu nhớ tới việc ở kiếp trước, hắn từng yêu cầu kiểm tra camera theo dõi, kết quả được cho biết hệ thống camera gặp sự cố trong đêm hôm đó.

Lúc ấy hắn nửa tin nửa ngờ, nhưng tiếp sau lại không có chuyện gì xảy ra, cũng không ai dùng chuyện lên giường với hắn để uy hϊếp. Điều này khiến Trì Diêu nghĩ rằng việc camera gặp sự cố chỉ là sự trùng hợp.

Nhưng hiện giờ nhìn thấy Phó Nhung ở đây cùng biểu cảm căng thẳng, hạ mình của giám đốc khách sạn, hắn hiểu ra: Phó Nhung là chủ khách sạn này.

Sự cố hỏng camera tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.

Người này rõ ràng biết một số việc mà hắn không biết, thậm chí cố ý che giấu chân tướng.