Mang Thai Con Của Tình Địch Vạn Nhân Mê

Chương 18: Có Nên Mang Thai (3)

Hắn ngước mắt lên, nhìn Phó Nhung đang đứng trước mặt. Hắn vừa rồi có nghe được cuộc nói chuyện của hai cậu cháu, biết Phó Nhung và cô bé là họ hàng chứ không phải cha con.

Trì Diêu ngồi xổm, còn Phó Nhung đứng, tầm mắt của hai người giao nhau. Phó Nhung nhìn thấy trong đôi mắt đen thuần khiết của Trì Diêu ánh lên một nét dịu dàng mong manh, tựa như dòng nước trong vắt dập dềnh từng cơn.

Hình ảnh này quá khác với Trì Diêu trong trí nhớ của hắn – một Trì Diêu cao ngạo, cuồng vọng, thậm chí tàn nhẫn. Chỉ vài ngày trước, Trì Diêu còn thô bạo đá bị thương kẻ khác, nhưng giờ đây, cậu ta lại ôm một đứa trẻ một cách an tĩnh, nhu hòa.

Trì Diêu lúc này cho Phó Nhung một cảm giác cực kì lạ thường. Rõ ràng cậu ta không nên như thế, nhưng dường như lại đương nhiên là thế. Cậu ta không phải người dễ gần, nhưng trời sinh lại được trẻ con yêu quý. Có lẽ, rất ít đứa trẻ có thể từ chối sự cuốn hút của cậu ta.

Nếu Trì Diêu có con sẽ trông như thế nào?

Bất kể là nam hay nữ, chắc hẳn đều đáng yêu vô cùng.

Rốt cuộc cha của đứa trẻ cũng đẹp đẽ, dụ hoặc như một đóa hồng gai góc, khiến người ta không thể rời mắt.

Trong một thoáng chốc, đáy lòng Phó Nhung xẹt qua không ít ý niệm.

Phó Nhung bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy cháu gái ra khỏi vòng tay Trì Diêu: “Viên Viên, anh trai còn có nhiều việc bận. Chúng ta không thể tùy tiện làm phiền người khác như thế.”

Cô bé hít hít mũi, ánh mắt ầng ậng nước mắt, quay đầu tủi thân nhìn Trì Diêu.

Trì Diêu đứng đó, ngón tay khẽ siết lại nhưng vẫn tiếp lời Phó Nhung: "Hôm nay, anh thực sự có chút việc... Hơn nữa, xin lỗi bé con, anh đã có bạn gái rồi."

Lời vừa dứt, cô bé lập tức òa lên khóc, tiếng khóc ngắt quãng, nghẹn ngào làm người ta đau lòng. Trì Diêu nghe được đều có chút run rẩy trong lòng. Một phần trong hắn muốn bước tới ôm lấy cô bé, vỗ về và xoa dịu. Nhưng rốt cuộc, hắn không làm gì cả.

Trì Diêu chỉ liếc nhìn Phó Nhung một cái, cảm giác mất mát khó diễn tả len lỏi qua tim. Rồi, hắn quay người bước đi, bóng dáng thẳng tắp hòa vào sự xa cách lạnh lùng.

---

Cô bé xuất hiện ngày hôm đó khiến Trì Diêu suốt mấy ngày sau rơi đều vào tình trạng bồn chồn không yên.

Đôi lúc, hắn lại vô thức đưa tay chạm vào bụng mình, nhưng tất cả chỉ là một khoảng phẳng lặng, không hề có sự tồn tại của sinh linh nhỏ bé mà hắn từng mang.

Trì Diêu vẫn luôn biết rõ bản thân thích nam. Từ rất sớm, hắn đã chấp nhận rằng mình sẽ không bao giờ có con, nhưng trớ trêu thay, hắn đã từng mang thai một đứa trẻ.

Đứa trẻ ấy chưa bao giờ được sinh ra, chỉ là một bào thai nhỏ bé nằm trong bụng hắn. Nó đã làm bạn với Trì Diêu suốt những năm tháng cuối đời, đến cả khi hắn đã chết cũng cùng hắn an táng chung một nơi.

Một ý nghĩ quái dị đột nhiên nảy ra trong đầu Trì Diêu. Hắn muốn đứa bé ấy, một đứa con chỉ thuộc về riêng hắn.

Trì Diêu vẫn biết mình là kẻ điên rồ, điên đến mức muốn trở thành một thứ quái vật trong mắt người khác, mang thai và sinh con như một người phụ nữ.

Ý niệm này càng nghĩ thì càng không thể bị dập tắt, nhưng muốn có con, hắn cần tìm một người khác.

Mà bất kể là ai, Trì Diêu chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy ghê tởm. Cho nên đời này, hắn có lẽ vẫn không cách nào gặp lại đứa con của mình.

Ngày hôm sau, Trì Diêu tiếp tục trở lại làm việc tại câu lạc bộ. Làm phục vụ càng lâu, hắn bắt đầu nhận ra một vài manh mối. Nhóm người hắn gặp được mấy ngày trước dường như có mục tiêu rõ ràng, đang nhắm vào ai đó.

Thủ đoạn của họ quá quen thuộc, giống hệt với những gì Trì Diêu từng gặp phải. Sau đó, hắn gần như chắc chắn rằng những kẻ này chính là kẻ đã hãm hại, chuốc thuốc mình.

Tuy nhiên, liệu có đúng là như vậy không, Trì Diêu vẫn cần thời gian để xác minh thêm.

Vì vậy, thay vì hành động ngay lập tức, hắn quyết định quan sát thêm, âm thầm chờ đợi thời cơ.