Khi thang máy mở cửa, Trì Diêu nhìn thấy vài người đứng bên ngoài. Trong số đó có một nam nhân cao lớn đang bế một đứa bé khoảng hai, ba tuổi trong lòng ngực. Khuôn mặt hắn ta ánh lên vẻ ấm áp nhu hòa mà Trì Diêu chưa từng thấy bao giờ. Trì Diêu chăm chú nhìn cả hai, đôi mắt đen kịt lóe lên vẻ phức tạp.
Phó Nhung đang cảm thấy kỳ quái sao người trong thang máy không bước ra. Rồi hắn ta thấy được người theo đuổi của Thẩm Lăng – tiểu tình địch của hắn đang đứng bên trong.
Tiểu tình địch nhìn hắn lạnh băng đầy trách móc, khiến Phó Nhung có một xúc cảm kỳ quái trong lòng. Đúng lúc này, cháu gái nhỏ trong lòng hắn bất ngờ reo lên, giọng nũng nịu: "Anh ơi!"
Cô bé tuy còn nhỏ nhưng lại có đôi mắt trong trẻo và tinh tường tới lạ thường. Khi nhìn thấy Trì Diêu với gương mặt đẹp xuất trần, cao quý như một thiên thần bước ra từ câu chuyện cổ tích, cô bé lập tức giãy giụa muốn chạy tới gần
Phó Nhung cố ôm nhưng không giữ nổi, hắn đành cúi người đặt cô bé xuống đất. Cô bé vọt vào thang máy, ôm chặt lấy chân Trì Diêu, như thể sợ hắn sẽ đi mất.
Cô bé ngẩng khuôn mặt tròn trĩnh ngây thơ lên, đôi mắt long lanh tràn ngập sự ngưỡng mộ và yêu thích, ngọt ngào làm nũng: "Anh ơi... anh đẹp quá!"
Trì Diêu ngây ngẩn cả người. Cảm giác mềm mại từ đôi tay bé bỏng và giọng nói ngây thơ của cô bé khiến hắn đứng lặng.
Trì Diêu không thích người lạ đến gần, càng không thích ai chạm vào mình. Nhưng lúc này, trái tim hắn như bị chạm khẽ bởi thứ gì đó thật ấm áp, thật dịu dàng.
Hắn suýt chút nữa đã bế cô bé lên, nhưng lý trí nhanh chóng kéo hắn lại. Hắn cẩn thận gỡ tay cô bé ra, nét mắt thoáng phức tạp, rồi vội bước ra khỏi thang máy.
"Trông con anh cẩn thận hơn đi." Trì Diêu lạnh lùng nói khi đi ngang qua Phó Nhung.
Trì Diêu nhanh chóng rời đi. Cô bé ở phía sau òa khóc nức nở: "Cậu ơi! Con thích anh đẹp trai cơ! Cậu giúp con đuổi theo anh ấy đi mà. Mau mau, anh đẹp trai đi mất rồi!"
Cô bé vừa khóc vừa níu lấy vạt áo của cậu mình, đôi chân nhỏ giẫm thình thịch xuống đất. Khuôn mặt bầu bĩnh ướt đẫm nước mắt, chiếc mũi nhỏ đỏ bừng vì ấm ức.
Phó Nhung hoàn toàn bất lực trước cháu gái nhỏ của mình, đặc biệt khi cô bé vừa khóc vừa nài nỉ. Đối diện với những giọt nước mắt lăn dài và tiếng khóc nức nở của cô bé, mọi lý lẽ của hắn đều tan thành mây khói.
Không còn cách nào khác, Phó Nhung đành dắt tay cháu gái, nhanh chóng đuổi theo Trì Diêu.
Trì Diêu không ngờ rằng hai người này thực sự đuổi theo mình. Khi bàn tay bất ngờ bị nắm lấy, hắn dừng bước, quay đầu lại, dùng ánh mắt chán ghét, lạnh nhạt nhìn thẳng về phía Phó Nhung.
“Anh ơi…” Giọng cô bé run rẩy, bàn tay nhỏ xíu rụt rè kéo nhẹ góc áo Trì Diêu, đôi mắt trong trẻo ngấn lệ.
Trong khoảnh khắc ấy, Trì Diêu bỗng nghĩ tới một sinh mệnh nho nhỏ từng nằm trong bụng mình. Một sinh mệnh chưa từng có cơ hội đi tới thế giới này, chưa từng được ai chào đón.
Dù khi ấy, hắn nghĩ rằng mình không cần và không thích đứa trẻ ấy, nhưng tại sao trái tim lại đau đớn đến thế? Dường như hắn vẫn chưa thôi áy náy, vẫn chưa thôi quên đi.
Những ngày tháng cùng nỗi tuyệt vọng làm con người ta phát điên ấy, chỉ có mình hắn vừa khóc vừa cười cùng đứa trẻ nho nhỏ đã chết dần trong bụng. Hắn có lỗi với đứa trẻ ấy rất nhiều.
Một đời trọng sinh, chỉ hắn mới biết chính mình đã mất đi cái gì và đã phạm phải tội nghiệt gì. Sẽ không một ai trên thế giới này hiểu được...
Trì Diêu ngồi xuống trước mặt cô bé, nâng tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt bé con.
Cô bé ngay lập tức nín khóc, khuôn mặt tròn trĩnh mỉm cười sáng bừng, sau đó bổ nhào vào lòng Trì Diêu, vòng tay nhỏ bé ôm chặt lấy cổ hắn.
“Anh ơi, anh có bạn gái chưa? Nếu chưa thì em có thể làm bạn gái của anh không?” Cô bé ngây thơ ríu rít hỏi.
Trì Diêu nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nhỏ bé, mong manh ấy, không dám dùng quá nhiều sức. Nỗi đau day dứt âm ỉ trong l*иg ngực Trì Diêu thoáng dịu đi, nhưng sâu thẳm trong ánh mắt hắn lại phảng phất một nỗi buồn không tên.