Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Trì Diêu gọi lại cho Thẩm Lăng. Người ở đầu dây bên kia hỏi thăm vết thương trên mặt hắn, Trì Diêu đáp đã bôi thuốc và không còn đau nữa.
Thẩm Lăng hẹn Trì Diêu ra ngoài ăn tối, nhưng hắn từ chối, nói thẳng rằng mẹ kế yêu cầu mình về nhà vài ngày.
Thẩm Lăng biết rõ tình cảnh gia đình Trì Diêu nên cũng không nói nhiều lời.
Cái cớ về nhà là giả dối, Trì Diêu không muốn bị phân tâm, hắn quyết tâm tìm ra những kẻ tội phạm kia trước. Còn về Thẩm Lăng, hắn sẽ dần tạo khoảng cách, rời xa người đó. Với gia thế tốt, ngoại hình ôn nhu nổi bật, xung quanh Thẩm Lăng luôn có vô số người vây quanh, thiếu hắn một người cũng chẳng sao.
Trì Diêu ngậm một viên kẹo cứng, miệng nở một nụ cười nhè nhẹ.
Những ngày sau đó, Trì Diêu đi làm đúng giờ mỗi ngày. Chỉ cần để tâm chú ý, hắn học điều gì cũng rất nhanh. Hơn nữa lại cơ ngoại hình vượt trội, hắn mau chóng vượt qua thời gian thử việc và chính thức đi làm.
Sau khi chuyển chính thức, hắn bắt đầu làm ca ngày trong vòng một tuần, sau đó sẽ chuyển sang ca tối.
Ban ngày, lượng khách ít hơn buổi tối, nhưng giá dịch vụ nơi này khá cao nên không lo lỗ vốn. Bình thường khách vãng lai sẽ tới một mình, chỉ có vài nhóm riêng thường xuyên tới.
Hôm nay sau bữa ăn trưa, khoảng một giờ chiều có một nhóm khách hàng đến. Trong đó, Trì Diêu thấy vài gương mặt quen quen mà hắn hơi có ấn tượng, nhưng bọn họ trước mắt còn chưa biết tới hắn.
Hiện tại Trì Diêu làm việc ở đây, có thể coi như hắn gặp được bọn họ trước. Nhưng khác với kiếp trước, nơi đây sẽ không trở thành bãi chiến trường ngổn ngang. Trì Diêu cũng sẽ không mâu thuẫn hay gây gổ đánh nhau, không khiến bọn họ phải gãy chân vào viện nằm. Hắn giờ chỉ là một nhân viên phục vụ, rót trà bưng nước cho khách.
Hắn xõa nhẹ tóc mái xuống, che khuất phần trán để người khác sẽ không nhìn rõ khuôn mặt hắn khi cúi đầu.
Dưới ánh đèn mờ ảo của sảnh đường, không ai chú ý đến sự xuất hiện lặng lẽ của hắn.
Sau khi bưng rượu vào, Trì Diêu nhanh chóng lui ra ngoài. Trước khi đóng cửa, hắn thoáng liếc nhìn bên trong và thấy mấy kẻ này lấy ra vài dụng cụ kỳ lạ. Hắn chẳng cảm thấy bất ngờ, nếu những người này hành xử đúng mực mới là chuyện lạ.
Đứng ở ngoài hành lang cách phòng không xa, Trì Diêu giữ khoảng cách vừa đủ để nếu khách có việc cần, hắn có thể lập tức tiến vào hỗ trợ.
Đứng một lúc, Trì Diêu bỗng nhớ ra một sự kiện xảy ra vào kiếp trước. Mấy gương mặt quen thuộc hắn vừa gặp kia, kiếp trước có kết cục ra sao nhỉ?
Hình như tất cả đều bị tống giam vào tù. Trì Diêu cẩn thận hồi tưởng lại, bọn họ đắc tội với người nào đó có thế lực rất lớn.
Người đó, trùng hợp thay, chính là tình địch của hắn – Phó Nhung.
Hồi đó, Trì Diêu không quá để ý đến chuyện này. Hắn chỉ nghe vài lời đồn từ Tiết Trung Minh rằng có vài kẻ cả gan mạo phạm Phó Nhung. Nghe nói bọn chúng chụp vài bức ảnh và lấy ra đe dọa hắn ta.
Không biết bọn chúng ăn gan hùm mật gấu gì mà dám uy hϊếp kẻ máu lạnh tàn nhẫn như Phó Nhung. Cuối cùng, cả nhóm bị bắt gọn, chẳng có lối thoát.
Nghĩ đến đây, Trì Diêu chợt cười mỉa. Hắn có nên hợp tác với nhóm người kia chụp vài bức ảnh đặc biệt của Phó Nhung rồi lấy tới uy hϊếp? Ý tưởng vừa nảy ra, hắn đã lắc đầu từ chối.
Dù gì, Phó Nhung cũng từng giúp hắn và đứa con chưa kịp chào đời thu dọn hậu sự kiếp trước. Hắn chưa đích thân cảm ơn người ta đàng hoàng thì thôi, nay lại đi hãm hại người, thật chẳng phải đạo lý.
Hiện tại, điều hắn muốn nhất chỉ là bắt kẻ có tội phải đền tội và cách thật xa Thẩm Lăng cùng Phó Nhung.
Những kẻ trong phòng làm gì không liên quan tới hắn. Dù sao bọn bất nhân bất nghĩa ấy sớm muộn cũng gặp phải báo ứng, cần gì hắn nhúng tay.
Một ngày làm việc nữa kết thúc. Khi Trì Diêu tan ca, mấy kẻ trong phòng kia vẫn chưa rời đi, bọn chúng hoàn toàn mơ màng, say khiết bên trong.
Thời gian vẫn còn sớm, trời chưa tối hẳn. Trì Diêu lái xe tới trung tâm thương mại dạo một vòng, định bụng mua vài bộ quần áo giá rẻ để mặc đi làm.