Người quản lý giao cho Trì Diêu bộ quần áo của nhân viên phục vụ, chỉ gồm sơ mi trắng đen giá rẻ thêm chiếc áo khoác nhỏ. Vậy mà mặc trên người Trì Diêu, bộ đồ lập tức trông sang trọng như được đặt may riêng.
Khi Trì Diêu bước ra từ phòng thay đồ, quản lý không kiềm được mà huýt sáo trêu chọc: "Nơi này thỉnh thoảng có người của mấy công ty giải trí tuyển chọn idol. Với gương mặt này của cậu, tôi cá là kiểu gì cũng có người đưa danh thϊếp mời cậu vào giới giải trí."
"Tôi không thích hợp giới giải trí." Trì Diêu đáp.
"Nhưng mà giới giải trí kiếm tiền nhanh lắm, nhiều người chen chúc muốn vào còn chẳng được đấy."
"Tôi không giỏi việc diễn xuất."
"Cần diễn xuất làm gì, gương mặt đẹp là đủ rồi. Cậu biết diễn viên mới nổi gần đây không, tên là Khang gì ấy nhỉ? Diễn xuất ở đâu ra, thà rằng thả con heo lên sân khấu nó còn biết chạy." Quản lý nửa thật nửa đùa nói.
Hiện tại khách hàng chưa đông nên quản lý tương đối nhàn rỗi tán gẫu cùng Trì Diêu. Hai người đi từ hành lang tới khu làm việc bên ngoài, quản lý ngay lập tức chỉnh đốn lại biểu cảm cho thật nghiêm túc, chuyên nghiệp.
Quản lý gọi một nhân viên phục vụ khác đến, giới thiệu và nhờ anh ta hướng dẫn Trì Diêu trong vài ngày tới.
Người phục vụ trẻ tuổi liếc qua gương mặt của Trì Diêu, anh ta sửng sốt trong giây lát. Làn da trắng trẻo, non mịn, dáng vẻ mảnh khảnh như này rõ ràng là một thiếu gia nhà giàu, cậu ta đến đây để trải nghiệm cuộc sống à?
Nhân viên phục vụ dẫn Trì Diêu ra phía sau, anh ta định chỉ dạy qua loa vài điều, phỏng chừng tiểu thiếu gia này làm việc cũng chẳng được bao lâu.
Công việc cũng khá đơn giản, bọn họ chỉ đảm nhận tiếp đãi khách hàng, còn những dịch vụ riêng biệt là do nhân viên khác cung cấp. Chú ý không nên bàn tán những chuyện không liên quan đến công tác của mình, siêng năng cần mẫn, thấy việc thì chủ động làm, đừng ì ạch đứng yên không nhúc nhích.
Ngoài ra, điều quan trọng nhất là không nghe, không nhìn và không thấy chuyện riêng của khách hàng. Tốt nhất cứ coi như không biết gì cả.
Trì Diêu chăm chú lắng nghe, thái độ nghiêm túc đến đáng ngạc nhiên. Nhìn biểu cảm cậu ngoan ngoãn như một học sinh gương mẫu, sự coi thường của nhân viên phục vụ dần tan biến.
Trì Diêu mới đến thực tập nên chắc chắn chưa thể quen thuộc với nhiều việc. Công việc tiếp đãi khách hàng cũng không đến lượt hắn phụ trách. Hắn chủ yếu chỉ đứng cạnh quan sát, thỉnh thoảng hỗ trợ người phục vụ chính như bưng trà hoặc dọn dẹp phòng.
Ở đây có rất nhiều nhân viên phục vụ, các nhân viên khác nhau làm việc tại các khu vực khác nhau. Mọi người sẽ chịu trách nhiệm trong phạm vi công việc mình được phân công.
Đến mười hai giờ đêm, Trì Diêu tan ca. Hắn nói với người quản lý rằng mình sống ở gần đây, sau đó mau chóng rời khỏi chỗ làm. Hắn chỉ đạp xe chạy hai vòng rồi dừng lại, gấp gọn chiếc xe đạp đặt vào cốp ô tô, sau đó ngồi vào trong xe trở về nhà.
Hai đời gộp lại, Trì Diêu chưa từng làm nhân viên phục vụ bao giờ. Ngày đầu tiên đi làm, dù không làm gì quá nặng nhọc nhưng Trì Diêu phải đứng suốt mà không được ngồi nghỉ ngơi. Về đến nhà, hắn cảm thấy mệt mỏi rã rời, tắm rửa xong liền lăn quay ra ngủ.
Đêm đó, Thẩm Lăng nhắn tin cho hắn, Trì Diêu cũng chưa kịp đọc. Hóa ra làm nhân viên phục vụ mệt đến thế.