Mang Thai Con Của Tình Địch Vạn Nhân Mê

Chương 14: Bạch Nguyệt Quang Cũ (3)

Trì Diêu vừa lùi lại đã khẽ run lên, cúi thấp đầu như muốn giấu đi cảm xúc của mình. Đợi đến khi hắn ngẩng lên, đôi mắt đã ngân ngấn những giọt nước mắt chưa kịp rơi.

Giọng hắn nghẹn ngào như kinh sợ chưa nguôi, run rẩy yếu ớt: "Anh Lăng... may mà anh không sao. Nếu anh có chuyện gì... em thật sự không biết phải làm sao. Em chỉ sợ mình sẽ..."

Câu nói dang dở, Trì Diêu không nói tiếp, bởi hắn biết diễn đến đây là đủ. Tốt quá hóa lốp, làm quá sẽ phản tác dụng, hắn vẫn luôn hiểu rõ nguyên tắc này.

Thẩm Lăng cười nhẹ, bước một bước đến gần Trì Diêu, đối diện hắn: "Tôi thà rằng chính mình là người gặp chuyện. Em gầy thế này, nhìn cứ như một cơn gió cũng có thể thổi ngã."

Thẩm Lăng nhẹ nhàng cầm lấy tay Trì Diêu, nắm chặt một chút rồi nhanh chóng buông ra.

Chính kiểu quan tâm mơ hồ, dịu dàng ái muội này đã khiến Trì Diêu trước đây gục ngã, một lòng chỉ say mê Thẩm Lăng.

Lần này Trì Diêu đã không còn dao động, có lẽ vì hắn không còn yêu người trước mặt này nữa. Cảm xúc về Thẩm Lăng trong hắn có lẽ đã chết từ rất lâu về trước.

Hắn không còn nhớ nổi cảm giác chân thành khi yêu một ai đó, và có thể sẽ chẳng bao giờ nhớ tới. Mà cũng chẳng quan trọng, hắn không cần tới những thứ viển vông như tình yêu, hắn chỉ cần sống tiếp thật hạnh phúc.

Hắn bất ngờ nhận ra một điều: Hóa ra, diễn kịch trước mặt Thẩm Lăng là cảm giác thế này, việc lừa dối người khác và nhìn thấy đối phương thật sự tin tưởng mình là thế này.

Chẳng trách nhiều người lại thích diễn kịch, giả dối đến vậy, hắn cũng bắt đầu có chút thích thú.

"Em không sao, Lăng ca. Anh đừng lo, chỉ là một vết thương nho nhỏ thôi." Trì Diêu cầm khăn giấy lau sạch máu trên mặt, dù thật sự hắn đau vô cùng. Với thể chất nhạy cảm sợ đau, ngay cả một vết trầy nhỏ cũng khiến hắn muốn uống vài viên giảm đau.

"Hôm nay dừng ở đây thôi. Tiếp tục leo lên tôi sợ lại có đá lăn xuống." Thẩm Lăng xoay người đi xuống núi. Đi được hai bước, anh ta quay đầu nhìn Trì Diêu, thấy hắn vẫn đứng không nhúc nhích liền quay lại ngồi cạnh hắn.

Mấy người đi sau vừa tới nơi liền thấy trên mặt Trì Diêu có vết máu. Trong thoáng chốc, bọn họ còn tưởng rằng giữa Trì Diêu và Thẩm Lăng đã xảy ra xung đột, thậm chí nghĩ liệu có phải Thẩm Lăng ra tay đánh người.

Nhưng quan sát biểu hiện của cả hai, hình như không phải.

Thẩm Lăng chỉ giải thích ngắn gọn: "Gặp phải đá rơi từ trên đỉnh núi."

Mấy người bạn của Thẩm Lăng không cảm thấy có gì nghiêm trọng. Đá rơi mà thôi, bọn họ toàn kẻ may mắn sẽ không bị rơi trúng đâu.

"Vậy các cậu cứ leo tiếp, tôi đưa Trì Diêu xuống núi trước." Thẩm Lăng không ngăn cản, chỉ nói đơn giản rồi dẫn Trì Diêu xuống núi.

Đoàn người chia ra thành hai nhóm. Một nhóm tiếp tục leo núi, nhóm còn lại xuống núi quay về bên ô tô.

Sau đó, hai người một mạch trở về thành phố, đến khám tại một phòng khám nhỏ. Bác sĩ cầm dụng cụ kiểm tra, xác nhận không có gì đáng ngại, chỉ cần làm sạch vết thương và kê một ít thuốc.

Thẩm Lăng vẫn luôn ở bên cạnh, ánh mắt ngừng lại trên khuôn mặt trắng trẻo của Trì Diêu. Gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp này dù bị thương, dù dính máu vẫn xinh đẹp đến làm người mê say.

Khi Trì Diêu quay đầu lại nhìn, Thẩm Lăng nhanh chóng thu liễm biểu cảm của mình, đổi thành dáng vẻ ôn nhu quen thuộc. Trước mặt tiểu sủng vật đang mê muội mình, anh ta vẫn muốn tiếp tục vai diễn thâm tình, hoàn hảo này.

Bữa trưa hai người cùng nhau ăn, sau đó Thẩm Lăng có việc phải rời đi trước. Trì Diêu không giữ lại, chỉ bất đắc dĩ đứng ở ven đường, ánh mắt luyến tiếc nhìn chăm chú vào bóng dáng Thẩm Lăng cho đến khi khuất hẳn.

Chờ khi xe của Thẩm Lăng vừa rời khỏi tầm mắt, vẻ mặt Trì Diêu lập tức thay đổi, lạnh lùng như thể chưa từng tồn tại chút mềm yếu nào.

Có thể nói, viên đá kia rơi quá đúng lúc. Nếu không, hắn còn chưa có lý do nào để rời khỏi cuộc leo núi.

Ngay lập tức, Trì Diêu lái xe thẳng đến câu lạc bộ, bắt đầu ngày đầu tiên làm việc dưới tư cách người phục vụ.