Mang Thai Con Của Tình Địch Vạn Nhân Mê

Chương 13: Bạch Nguyệt Quang Cũ (2)

Trì Diêu suy nghĩ một lúc rồi gửi tin nhắn cho quản lý, hỏi anh ta liệu có thể để hắn làm ca chiều tối không. Buổi sáng hắn có việc bận đột xuất cần phải làm.

“Được thôi. Vậy mai cậu sẽ đến đây làm ca tối và nghỉ lại ở ký túc xá của công ty. Nhớ mang theo một ít đồ dùng cá nhân riêng.”

“Anh Thẩm à, thực ra nhà tôi cách đây không xa, đi ô tô chỉ mất hơn hai mươi phút. Thú thật, tôi không quen ngủ ở nơi lạ.” Trì Diêu giải thích, thật ra lý do chính là hắn không muốn ở cùng người lạ trong ký túc xá. Không phải do hắn khó tính hay mắc bệnh sạch sẽ mà tại một số trải nghiệm không tốt trong quá khứ.

“Vậy cũng được. Ngày mai cậu cứ làm xong chuyện đang bận đi, ngày đầu tiên đi làm tới trễ chút cũng không sao.” Người quản lý đáp ứng yêu cầu dễ dàng.

Điều này không phải đặc quyền mà là quy tắc của câu lạc bộ. Đối với nhân viên mới trong thời gian thực tập, thời điểm bắt đầu làm việc sẽ muộn hơn vài giờ so với nhân viên cũ.

“Cảm ơn anh.” Trì Diêu khách sáo trả lời.

Đặt điện thoại lên sofa, Trì Diêu bật TV, dừng lại ở kênh tin tức pháp luật. TV đang chiếu cảnh xe cảnh sát hú còi, lao đến hang ổ ẩn náu của bọn tội phạm, nhanh chóng dàn đội hình, vây quanh bắt giữa hàng loạt nghi phạm. Hình ảnh ấy khiến Trì Diêu vô thức ngồi thẳng lưng xem xét. Nếu hình ảnh này diễn ra ngay trước mắt có lẽ sẽ còn chấn động hơn.

Trì Diêu liếʍ môi, răng rắc bẻ khớp ngón tay, hắn đột nhiên nghĩ ra một kế hoạch khác.

Kế hoạch chưa thể thực hiện được ngay. Trước không đề cập việc đến câu lạc bộ làm phục vụ, đầu tiên Trì Diêu vẫn phải đến quảng trường Ngô Duyệt theo đúng lịch hẹn để gặp Thẩm Lăng và bạn anh ta.

---

Cuộc gặp lần này không có mặt tên tình địch kia, chỉ có Thẩm Lăng cùng vài gương mặt quen thuộc.

Thẩm Lăng chú ý thấy ánh mắt Trì Diêu như đang tìm tòi gì đó xung quanh mình. Anh ta bước tới, mỉm cười hỏi: “Em đang tìm ai vậy?”

“Bạn trai anh.” Trì Diêu đáp thẳng thừng.

“Tôi có bạn trai từ bao giờ thế? Sao tôi lại không biết nhỉ?” Thẩm Lăng bật cười. Gương mặt anh ta vẫn giữ vẻ dịu dàng, ánh mắt sâu thẳm dễ khiến người đối diện sinh ra ảo giác rằng chỉ cần cố gắng một chút, họ sẽ chiếm được trái tim anh ta.

“Không phải à? Vậy chắc tôi hiểu lầm.”

Thẩm Lăng khoác một tay lên vai Trì Diêu: “Em ăn sáng chưa? Đi ăn thêm rồi hãy xuất phát.”

Tụ tập xong xuôi, cả nhóm rủ nhau vào một quán ăn sáng ven đường. Sau khi dùng bữa, họ lái xe đi tới vùng núi nằm ở ngoại thành.

Lên đến lưng chừng núi, cả nhóm phát hiện ở đó đang chuẩn bị làm đường mới, xe ô tô không thể đi tiếp. Họ đành xuống xe và đi bộ lêи đỉиɦ núi.

Lúc gần đến nơi, có điều ngoài ý muốn lại xảy ra, gió núi bắt đầu mạnh dần. Đột nhiên, một hòn đá từ trên cao lăn xuống. Trì Diêu đi ngay phía sau Thẩm Lăng, theo bản năng, anh kéo Thẩm Lăng sang một bên để tránh. Thẩm Lăng thoát nạn, nhưng Trì Diêu né chậm hơn chút đã bị hòn đá cọ trúng mặt, trực tiếp trầy da, chảy máu.

Cơn đau bén nhọn ập tới khiến Trì Diêu biến sắc. Đau quá, một giọt máu từ vết thương lăn xuống. Hắn khẽ chạm vào má, nhìn thấy đầu ngón tay dính một vệt đỏ tươi.

“Trì Diêu, em không sao chứ? Có bị thương nghiêm trọng không?” Thẩm Lăng đến gần, lo lắng nhẹ nâng mặt Trì Diêu lên xem xét.

Trì Diêu lẽ ra phải cực kì vui mừng mới đúng. Chỉ một vết thương nhẹ đã khiến Thầm Lăng quan tâm, sốt ruột lo lắng cho hắn.

Nhưng khuôn mặt lạnh lùng của người này ở kiếp trước đột nhiên xuất hiện trong đầu. Hắn lùi lại hai bước, tránh đi bàn tay của Thẩm Lăng.

Thẩm Lăng thoáng sững lại, nhìn bàn tay vừa rơi vào khoảng không, rồi lại nhìn Trì Diêu trước mặt.

Cảm giác kỳ lạ hôm qua giờ lại xuất hiện. Phải chăng, Trì Diêu đã biết điều gì đó?

Là Phó Nhung nói với Trì Diêu?

Không thể nào, hắn ta vốn không phải kiểu người nhiều chuyện như vậy.

Vậy chỉ có thể là Trì Diêu tự mình nhận ra điều gì đó. Thẩm Lăng khẽ nheo mắt, ánh nhìn trở nên vô cùng sắc bén.