Mang Thai Con Của Tình Địch Vạn Nhân Mê

Chương 12: Bạch Nguyệt Quang Cũ (1)

Quá trình phỏng vấn diễn ra suôn sẻ hơn so với mong đợi của Trì Diêu. Sau khi bước vào trong, Trì Diêu kể rằng mình đã đọc được thông báo tuyển dụng trên mạng nên hắn đã tới đây phỏng vấn xin làm phục vụ.

Ngay lập tức, người quản lý dẫn Trì Diêu vào phòng chờ hỏi thêm. Trì Diêu không biết người khác phỏng vấn thế nào, nhưng đến lượt hắn, quản lý chỉ nhanh chóng đánh giá Trì Diêu từ đầu đến chân rồi hỏi hắn trước kia đã từng làm phục vụ chưa.

Trì Diêu ăn ngay nói thật rằng trước giờ mình chưa làm công việc phục vụ nào, nhưng hắn sẽ cố gắng và tận tụy hết mình vì công việc.

Nhìn vẻ ngoài của Trì Diêu, người quản lý cảm thấy hắn đẹp hơn nhiều so với tiếp tân của câu lạc bộ nên không hỏi thêm gì nhiều mà thông báo Trì Diêu ngày mai hãy đến làm.

“Mắc dù biết những người ở độ tuổi của cậu thường chưa ổn định được cuộc sống, nhưng tôi muốn cậu ít nhất cũng phải làm việc được vài tháng nữa. Lương ở đây rất cao, chỉ cần làm việc đủ chăm chỉ, có thể cậu sẽ chẳng muốn rời đi đâu.” Người quản lý nói.

Bề ngoài, câu lạc bộ là một nơi để nghỉ ngơi thư giãn nhưng thực tế có rất nhiều phương thức giải trí. Bao gồm tất cả những cái hợp pháp và không hợp pháp.

Chủ sở hữu của câu lạc bộ này có chút thế lực, nói chung là người không có năng lực thì không thể mở được địa phương kiểu này.

Cuộc phỏng vấn kết thúc ngắn gọn, Trì Diêu cứ thế thông qua. Nói chính xác hơn là gương mặt đã giúp hắn vượt qua bài kiểm tra.

Nếu là người khác với ngoại hình hơi một kém cỏi thì có lẽ mọi chuyện đã không diễn ra suôn sẻ như vậy.

Quản lý đưa Trì Diêu tới tận cửa rồi mới quay trở lại làm việc. Không ai cho không ai cái gì và tất nhiên, hắn tích cực với nam sinh trẻ tuổi, xinh đẹp này cũng có nguyên do khác.

Như hắn vừa nói, lương ở đây rất cao, không chỉ vì làm phục vụ, bồi bàn mà còn làm "những công việc khác". Không ít những nhân viên nhận lương cao nhất là nhân viên phục vụ hoặc tiếp tân.

Chính mình tìm được một nhân viên có vẻ ngoài xinh đẹp lại ngây thơ sạch sẽ, câu lạc bộ chắc chắn sẽ khen thưởng hắn.

Trì Diêu phát hiện khi đối mặt với những người quen thuộc, kỹ năng diễn xuất của mình không được tốt lắm, nhưng khi gặp người lạ, hắn dễ dàng ngụy trang mà không cảm thấy có trở ngại gì. Đúng là đáng kinh ngạc.

Từ ánh mắt của quản lý, Trì Diêu biết đối phương đã gắn cho mình nhân thiết "ngây thơ không hiểu sự đời". Một khởi đầu khá tốt.

Sau khi rời khỏi hội quán, Trì Diêu rẽ phải, đi đến chiếc ô tô đậu trong góc rồi mở cửa xe ngồi vào trong.

Trì Diêu đeo lên chiếc khuyên tai đen mà hắn đã gỡ xuống trước đó, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuyên. Hắn nheo mắt lại, tiếp đến là tìm ra kẻ đầu sỏ gây tội đã hãm hại, hạ thuốc làm hắn bất tỉnh đời trước.

Trì Diêu lái xe về nhà. Khi hắn đang đứng ngoài ban công nhai kẹo trái cây thì đện thoại trong phòng khách bỗng reo lên. Trì Diêu thờ ơ chờ chuông đổ vài tiếng rồi mới đi tới nghe máy.

Đó là cuộc gọi từ Thẩm Lăng. Trì Diêu nhìn chằm chằm vào cái tên đang hiển thị trên màn hình trong vài giây.

“Anh Lăng!” Ánh mắt Trì Diêu cực kì lạnh nhạt nhưng thanh âm lại vui tươi nhảy nhót đến lạ thường.

“Tiểu Diêu, ngày mai rảnh không?”

Thẩm Lăng vẫn cố ý giả ngây hỏi dù biết bất kể có chuyện gì, Trì Diêu nhất định cũng sẽ chạy đến trước mặt anh ta càng sớm càng tốt.

“Ngày mai? Có chuyện gì sao?” Trì Diêu vẫn cười nói vui vẻ.

“Tôi thấy ngày mai thời tiết rất đẹp, chúng ta cùng nhau leo núi nhé.” Thẩm Lăng ôn nhu nhẹ nhàng nói.

Trì Diêu im lặng vài giây.

“Sao thế? Em có chuyện gì khác à?”

“Không, đương nhiên là không, sao có thể có chuyện gì. Em đang cực kì rảnh rỗi.” Khi Trì Diêu đối mặt với Thẩm Lăng, giọng điệu của hắn luôn khác biệt, đầy cẩn thận và lấy lòng.

“Vậy thì sáng mai 8 giờ chúng ta gặp nhau ở quảng trường Ngô Duyệt nhé.” Thẩm Lăng dõng dạc nói.“Được ạ.” Trì Diêu đồng ý.

Chờ Thẩm Lăng kết thúc cuộc gọi, Trì Diêu mới buông điện thoại xuống, màn hình nhanh chóng tối sầm. Hắn thấy được hình ảnh phản chiếu của chính mình từ trong màn hình đen nhánh. Biểu cảm trên gương mặt cùng ánh mắt hắn tua nhỏ tựa như một vết rạn chia đôi mặt gương. Bên kia là biểu cảm mỉm cười đầy ấm áp, phía đối diện lại là ánh mắt lạnh lẽo như băng hàn.