Người phụ nữ đi cùng Phó Nhung có thể coi như là bạn tốt nhiều năm của hắn ta. Trước đây, cô từng theo đuổi Phó Nhung, nhưng bị từ chối thẳng thừng với một câu: "Tôi chỉ cương lên với đàn ông."
Sau đó, hai người lại trở thành bạn tốt khác giới.
"Cô có thể thử theo đuổi xem." Phó Nhung liếc mắt nhìn cửa thang máy vừa khép lại rồi thản nhiên nói.
"Thôi đi, mỹ nhân cũng là cong, tôi có theo đuổi cũng chẳng tới lượt." Người phụ nữ bật cười thoải mái, giọng điệu pha chút bông đùa.
"Nhưng mà dùng bữa cùng nhau thì vẫn ổn chứ nhỉ?" Ánh mắt cô trở nên sáng rỡ tinh nghịch. Với cô, người xinh đẹp cô thích, người vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu thì cô lại càng thích hơn.
---
Trong phòng, Trì Diêu ngồi trên ghế định lấy điếu thuốc từ túi áo ra nhưng lại nhớ tới mình đã quẳng luôn hộp thuốc đi rồi. Nhận ra ý hắn, Thường Phong lập tức đưa một điếu thuốc sang.
Trì Diêu ngậm lấy điếu thuốc, bật lửa, nhưng chưa kịp hút thì bỗng khựng lại. Sau vài giây, hắn dập tắt điếu thuốc, ngược lại lấy ra một viên kẹo từ trong túi áo.
Trong lúc Trì Diêu bóc vỏ kẹo, cửa phòng bất ngờ vang lên tiếng gõ, rồi bị người đẩy ra không chút do dự.
Trì Diêu ngẩng đầu lên, nhìn hai người bước vào. Hắn chau mày, hình như hắn vẫn chưa đồng ý cho hai người này vào.
"Phó tổng?" Thường Phong lập tức đứng dậy, sắc mặt hơi căng thẳng. Anh ta biết Trì Diêu và Phó Nhung vốn không ưa nhau, thậm chí là tình địch. Trước đây có Thẩm Lăng đứng giữa nên hai người mới giữ được vẻ bình thản, hòa hoãn. Bây giờ không có người trung gian hòa giải, e rằng dễ xảy ra chuyện không hay.
"Ngài có đi nhầm phòng không?" Thường Phong cố nở nụ cười, khách khí hỏi.
Phó Nhung không trả lời. Người phụ nữ đi cạnh anh ta ung dung bước đến gần Trì Diêu, kéo ghế ngồi đối diện hắn.
Sau khi ngồi xuống, cô thản nhiên chăm chú quan sát Trì Diêu, ánh mắt đầy vẻ thưởng thức. Không chỉ dừng lại ở ánh nhìn, cô còn táo bạo giơ tay nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn.
Trì Diêu sững sờ vì quá đỗi kinh ngạc, phải mất vài giây sau hắn mới phản ứng lại.
“Cô làm gì đấy!” Trì Diêu giữ lấy tay người phụ nữ, mạnh mẽ hất văng ra, giọng hắn trầm lạnh, ánh mắt giận dữ nảy lửa.
Mặc dù hắn đang nói với người phụ nữ, nhưng ánh nhìn của Trì Diêu lại xoáy sâu vào Phó Nhung với vẻ căm phẫn, chán ghét.
Phó Nhung không đáp lại, biểu cảm trên mặt hắn vẫn lãnh đạm, gần như không chút dao động. Hắn quay người, chậm rãi bước ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa chỉ để lại một câu: “Tôi chờ cô ở phòng bên cạnh.”
Cánh cửa khép lại, bóng dáng Phó Nhung biến mất sau ngưỡng cửa.
Trì Diêu buông tay người phụ nữ, lạnh nhạt ra lệnh: “Cút đi.”
Người phụ nữ đứng dậy lấy điện thoại ra: “Lưu số đi, có dịp gặp lại.”
“Không cần.” Trì Diêu nhìn cô ta đầy buốt lạnh.
Mỹ nhân tức giận lên càng đẹp hơn nữa, cô đưa điện thoại lên, chụp vài bức ảnh của hắn dưới ánh sáng mờ ảo của căn phòng. “Lần sau gặp lại.” Cô cười nháy mắt rồi dứt khoát rời khỏi phòng.
Cửa phòng đóng lại, Trì Diêu đứng lặng vài giây, nhìn chằm chằm cánh cửa. Đột nhiên, hắn cầm lấy ly nước trên bàn, quăng mạnh về phía cửa.
“Choang!” Tiếng pha lê vỡ tan tành, mảnh vỡ văng đầy sàn nhà, âm thanh chói tai như cơn giận muốn xé nát tất thảy của hắn.
Thường Phong đứng bên cạnh, toàn thân vô thức rụt lại, sợ hãi chỉ cần thêm một câu sai lầm, cái ly tiếp theo sẽ bay thẳng vào đầu mình.
May mắn thay, lúc sau Trì Diêu nhanh chóng kìm nén cảm xúc, ăn xong bữa cơm một cách bình thường.
Không muốn uống trà hay trò chuyện thêm, Trì Diêu rời đi một mình, lái xe đi khỏi nhà hàng. Thường Phong lỡ miệng hỏi hắn định đi đâu và nhận ngay một ánh mắt lạnh như băng. Không dám nói thêm, Thường Phong ngay lập tức im phăng phắc.
---
Trì Diêu lái xe tới một câu lạc bộ tư nhân để điều tra và tìm kiếm những kẻ đã từng hãm hại hắn và người nào đó.
Trì Diêu không có ý định trả thù Thẩm Lăng cùng Phó Nhung vì xét cho cùng, đấy là do hắn mắt mù không thấy rõ, tự rước nợ vào thân. Nhưng những kẻ đã hại hắn cùng một người xa lạ lên giường, còn khiến hắn ngoài ý muốn mang thai một đứa trẻ, có cháy thành tro hắn cũng phải tìm ra.
Kiếp trước, hắn đã cố gắng tra tìm sự thật nhưng mọi manh mối đều đứt đoạn. Tuy nhiên, nơi này là nơi xảy ra mọi chuyện, chắc chắn sẽ tìm được chút dấu vết để lại. Những kẻ đứng sau có lẽ không chỉ phạm tội một lần, mà còn phạm tội rất nhiều lần khác. Kiếp này, hắn nhất định sẽ tìm ra và đưa bọn chúng vào vòng lao lý, để cả đời chúng phải rữa nát trong ngục tù.
Nơi đây còn chưa có kẻ nào nhận thức hắn, Trì Diêu đỗ xe ở một nơi khuất xa cổng chính để tránh thu hút sự chú ý. Trực tiếp đi vào có vẻ không ăn thua, mục tiêu quá nhiều, khó một lưới bắt hết, hắn phải tìm biện pháp khác.
Hắn ngồi lại trong xe, lướt tìm thông tin trên mạng. Có cách rồi, hắn phát hiện câu lạc bộ này đang tuyển thêm nhân viên phục vụ.
Trì Diêu nhìn sơ qua điều kiện tuyển dụng, thấy dòng kinh nghiệm công tác bèn cười nhạt. Gương mặt này của hắn đừng nói là thiếu kinh nghiệm, có lẽ là người câm thì cũng sẽ được nhận thôi.
Hắn xuống xe, tùy tiện xoa loạn tóc mình, gỡ bỏ chiếc khuyên tai kim cương lấp lánh nhét vào túi áo. Trong bóng đêm, ánh mắt Trì Diêu hừng hực như một con sói đói đang chuẩn bị bước vào lãnh địa săn mồi.