Đến khi trời tối, Trì Diêu mới trở về. Trước cửa nhà hắn có một người đàn ông đang đứng chờ – tài xế của mẹ kế hắn. Suốt cả ngày không thể liên lạc được, bà ta đành sai người tới tận nơi.
Tài xế chuyển lời: mẹ kế muốn hắn quay về nhà trong vòng hai ngày tới, vì ba hắn đã trở về. Bà ta đề nghị cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm.
Ăn một bữa cơm?
Trì Diêu chỉ thấy nực cười. Người phụ nữ đó sinh được một đứa con gái nhưng lại nuông chiều nó đến mức hư hỏng, ngang ngược, hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của bà ta.
Khi còn nhỏ bà ta để mặc hắn tự sinh tự diệt, giờ lại giả vờ quan tâm, chú ý đến hắn. Nhưng hắn hiểu rõ, trong mắt bà ta, hắn chỉ là một công cụ - thứ công cụ giúp bà ta bò lên trên cao, bước lên những nấc thang tiền tài, quyền lực và thỏa mãn mọi tham vọng của mình.
Chẳng bao lâu nữa, có lẽ ba hắn sẽ tìm thêm người thứ tư. Đến lúc đó, mẹ kế cũng sẽ là kẻ bị vứt bỏ, nhường chỗ cho người mới. Nếu người phụ nữ tiếp theo sinh con trai, bà ta sẽ hoàn toàn mất đi vị thế, và hắn – đứa con trai không nghe lời, chỉ biết tiêu tiền bừa bãi – chắc chắn cũng sẽ bị gạt sang một bên, trở thành kẻ thừa thãi vô giá trị.
Không buồn trả lời tài xế, Trì Diêu mở cửa bước vào nhà rồi đóng sập lại, để mặc tài xế đứng ngoài.
Tài xế hiểu tính cách của Trì Diêu, lời nhắn hắn đã truyền đạt, còn việc Trì Diêu có quay về hay không thì không phải chuyện của hắn.
Ngồi trong phòng không bao lâu, Trì Diêu liền chuyển một khoản tiền cho Tiết Trung Minh, bảo anh ta dùng để thanh toán tiền viện phí, thuốc men.
Sau khi Trì Diêu rời đi, Tiết Trung Minh đã đưa kẻ bị hắn đá vào bệnh viện. Vết thương không quá nghiêm trọng nên số tiền Trì Diêu gửi còn dư nhiều.
Phần tiền dư, Tiết Trung Minh chỉ đưa cho kẻ bị thương một ít, phần lớn còn lại thì hắn giữ luôn.
Hắn biết rõ tại sao Trì Diêu lại đá kẻ kia. Trì Diêu quá thừa tiền, vậy mà còn thanh toán tiền viện phí, thuốc men. Nếu đổi lại là Tiết Trung Minh, hắn một xu cũng không cho loại người như thế.
Kẻ đó lại dám to gan lớn mật nhìn chằm chằm vào chân Trì Diêu, ánh mắt da^ʍ tà ngang nhiên không thèm che giấu nên mới bị Trì Diêu phát hiện. Nếu hôm đó không có Thẩm Lăng ở hiện trường, e rằng tên đó phải gãy thêm mấy cái xương sườn.
Sau khi thanh toán tiền xong, Tiết Trung Minh rời bệnh viện rồi tiếp tục quay lại nơi nướng BBQ. Thẩm Lăng và Phó Nhung còn chưa đi, hắn vẫn cần tranh thủ xuất hiện trước mặt họ để gia tăng độ quen thuộc.
---
Trì Diêu không ngờ mình gặp lại Phó Nhung nhanh như vậy. Hai ngày sau buổi tiệc nướng BBQ, hắn đến một nhà hàng mới khai trương để dùng bữa. Vừa bước vào đại sảnh, hắn đã tình cờ bắt gặp Phó Nhung.
Lần này, Phó Nhung không đi cùng Thẩm Lăng mà đứng bên cạnh một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Cả hai đứng cạnh nhau có thể nói là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa. Người phụ nữ khoác tay Phó Nhung một cách thân mật, nhưng khi Trì Diêu đến gần, ánh mắt cô ta lập tức dán chặt vào hắn, không rời lấy một giây. Trong ánh mắt ấy hiện rõ sự kinh ngạc lẫn mê say.
Trì Diêu mỉm cười nhưng trong lòng hơi nghi hoặc. Người phụ nữ Phó Nhung mang theo này lại nhìn hắn đầy mê đắm? Điều này thật khó mà tin nổi.
Trì Diêu phớt lờ Phó Nhung, định bước đi. Bạn bè bên người hắn có người nhận ra Phó Nhung, ngo ngoe định bước đến chào hỏi, nhưng chú ý đến Phó Nhung không đi cùng Thẩm Lăng mà lại đi cùng một người phụ nữ lạ mặt, Thường Phong lập tức dừng chân.
Trì Diêu tiếp tục tiến về phía thang máy, Thường Phong vội vàng bước theo sau.
“Phó tổng, anh quen biết mỹ nhân vừa rồi đúng không?" Người phụ nữ có trực giác rất nhạy cảm, cô gần như ngay lập tức nhận ra hai người họ có quen biết.
“Phải, tôi quen cậu ta.” Phó Nhung cười nhạt.
“Quan hệ không bình thường à? Hay… từng lên giường của anh?” Mỹ nhân lớn lên xinh đẹp đến thế, cô vừa gặp được tim đã như có nai con chạy, không lý nào Phó Nhung sẽ thờ ơ.
“Không phải, chính xác hơn là cậu ta và tôi đều có cùng một mục tiêu – cả hai đều muốn kéo người nào đó lên giường.” Phó Nhung trả lời đầy ẩn ý, khóe môi cong lên.
Người phụ nữ hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng hiểu ra. Cô cười phá lên: “Thật không ngờ đấy! Anh lại có một tình địch vừa xinh đẹp vừa thú vị như thế. Nếu là tôi, chắc tôi đã đổi mục tiêu, dụ dỗ tiểu mỹ nhân cùng tôi hưởng thụ một đêm xuân* ngọt ngào.”
*Câu trong đêm động phòng thường được gợi nhắc: Một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng. Trích từ bài thơ "Xuân tiêu" của Tô Thức