Mang Thai Con Của Tình Địch Vạn Nhân Mê

Chương 23: Kế Hoạch (4)

Phó Nhung nhanh chóng gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Sau khi ở trong quán bar được vài tiếng, hắn đứng dậy rời đi trước. Những người còn lại tiếp tục cuộc vui, gọi thêm nhân viên phục vụ tới rót rượu.

Lúc này, Trì Diêu bước vào phòng và bưng rượu tới. Một người đàn ông trung niên đầu hói đang ngà ngà say, vừa thấy Trì Diêu đứng mở nắp chai rượu thì lập tức bị hút hồn.

Gã nhận ra Trì Diêu còn đẹp hơn cả những nhân viên tiếp khách đang ngồi cạnh. Làn da trắng mịn, gương mặt tinh tế, bóng loáng như vỏ trứng mới bóc khiến gã không kiềm được mà thò tay định chạm vào mặt Trì Diêu.

Nhưng chưa kịp cảm nhận gì, gã đã hét lên thảm thiết. Trán gã bị Trì Diêu đập thẳng chai rượu vào, vỡ toang. Máu tươi hòa cùng rượu vang đỏ chảy ròng ròng xuống mặt.

Trì Diêu vẫn không buông tha, tiến lên tát mạnh thêm một cái. Quấy rối nhân viên phục vụ lại chọn ngay hắn, nên khen gã thật biết chọn người sao?

Gã đàn ông trung niên giật mình, thét lớn: "Thằng nhãi này... Mày tìm chết à? Mày biết tao là ai không? Quỳ xuống xin lỗi cho tao!"

Trì Diêu chẳng hề nao núng, ung dung rút điện thoại ra, chụp vài tấm ảnh rồi quay một đoạn video. Trong đó, hắn đứng cạnh gã đàn ông như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

"Người này vừa sàm sỡ mặt tôi," Trì Diêu nói chậm rãi, giọng bình thản. "Hắn định quấy rối tôi. Vì tự vệ nên tôi chỉ dùng công cụ trong tay đánh trả hắn ta một đòn."

Sau đó, hắn rút danh thϊếp ra, không quên nhấn mạnh:

"À, đúng rồi, đây là danh thϊếp của tôi. Xem kỹ đi, biết tôi là ai chưa? Nếu có chuyện gì thì cứ tìm thẳng tôi, tôi chịu trách nhiệm toàn bộ."

Dứt lời, hắn chợt nhận ra mình đang mặc đồng phục nhân viên phục vụ. Trông hơi buồn cười, nhưng Trì Diêu không bận tâm.

Hắn còn bồi thêm: "Phó Nhung chắc ông biết đấy, các người vừa mới uống rượu cùng nhau xong. Tôi có chút quen biết với hắn. Tôi tên Trì Diêu, ông có thể hỏi hắn xem tôi là ai."

Vừa rồi Trì Diêu còn không muốn gặp mặt Phó Nhung, nhưng giờ lại thản nhiên lôi kéo Phó Nhung vào. Chỉ nghĩ đến việc có thể gây thêm rắc rối cho Phó Nhung đã khiến đáy lòng hắn cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm.

Trì Diêu chưa bao giờ tự nhận mình là người tốt. Nếu là người tốt thì hẳn đã sớm đến trước mặt Phó Nhung dập đầu cảm tạ.

Dù gì, Phó Nhung cũng đã từng lo hậu sự và giữ lại chút tự tôn cuối cùng cho Trì Diêu khi đã mất.

Dẫu vậy, lòng cảm kích ít ỏi ấy không làm thay đổi ấn tượng của Trì Diêu về Phó Nhung. Trong mắt hắn, Phó Nhung vẫn là một cái gai cực kỳ chướng mắt.

Gã đàn ông trung niên lập tức gọi cho Phó Nhung, vừa mở miệng đã dò hỏi về Trì Diêu.

Phó Nhung ở đầu dây bên kia sửng sốt một lúc, hoàn toàn chẳng hiểu vì sao gã này lại biết đến Trì Diêu. Nhưng dù sao cũng không quan trọng.

“Hắn là loại người tốt nhất đừng nên dây vào. Tính cách vặn vẹo, lại có thù tất báo.”

Gã trung niên bật loa ngoài, vì thế lời nhận xét của Phó Nhung cũng lọt vào tai Trì Diêu.

Trì Diêu khẽ nhếch môi cười không thành tiếng. Gã trung niên giờ đây đã rõ thân phận của Trì Diêu không đơn giản. Người mà Phó Nhung còn không muốn dính vào, gã đúng là mắt mù lại đi động chạm tới.

Che tạm vết thương trên trán bằng một tờ giấy, gã trung niên vội cúc cung xin lỗi Trì Diêu.

“Chuyện nhỏ thôi, tôi không để tâm đâu. Nhưng tôi nghĩ, chúng ta nên giữ chuyện này là bí mật, đúng không?”

Gã trung niên nào dám phản đối, chỉ biết gật đầu lia lịa. Tâm trạng Trì Diêu khá là vui sướиɠ, công việc vì thế cũng tích cực hơn hẳn.

---

Thời gian trôi qua nhanh rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày định mệnh. Đúng thời điểm như kiếp trước, Trì Diêu bàn giao chìa khóa, báo với quản lý xin nghỉ vì việc gia đình.

Sau đó, hắn dựa theo ký ức kiếp trước, lái xe đến đúng nơi từng xảy ra chuyện. Bật lửa châm thuốc, nhưng hắn chỉ cầm điếu thuốc trên tay mà không hề hút.

Chờ một lúc, có tiếng bước chân ngày càng gần. Lần này, Trì Diêu vui vẻ nghe rõ từng tiếng.

Một lưỡi dao lạnh buốt dí sát sau lưng, ngay sau đó một chiếc khăn tẩm thuốc mê úp chặt lên miệng mũi hắn.

Nhưng Trì Diêu đã chuẩn bị trước, hắn hoàn toàn ngưng thở. Không uổng công mấy ngày trước hắn đã cất công thuê người dạy mình kỹ năng này. Hiện tại, hắn có thể nhịn thở vài phút mà không gặp khó khăn.

Hắn giả vờ cả người mềm nhũn ngã xuống đất, để mấy kẻ kia tưởng hắn đã bất tỉnh và kéo hắn lên xe.

Trì Diêu nghe thấy bên cạnh có kẻ đang lầm bầm nói hay là dứt khoát tại đây làʍ t̠ìиɦ với hắn.

Tuy nhiên, lập tức có kẻ lên tiếng phản đối, gợi ý: "Nhìn hắn diện mạo thế này, lại ăn mặc hàng hiệu, đi siêu xe, chi bằng tìm chỗ sáng sủa, chụp vài tấm ảnh hoặc quay video. Sau này còn có cái để uy hϊếp, chẳng phải lợi hơn sao?"

Những kẻ khác lập tức đồng tình. Chiếc xe chuyển hướng, thẳng đến một khách sạn.

Thật ra trong lúc bị đưa đi, Trì Diêu có chút lo lắng, nếu những kẻ này không đến khách sạn của Phó Nhung thì sao? Nhưng sự thật đã chứng minh, bọn chúng hoàn toàn không làm hắn thất vọng. Cuối cùng, chiếc xe thực sự đỗ ngay tại khách sạn của Phó Nhung.