Khương Nhạc đoán, khả năng cậu xuyên vào quyển sách này là do nguyên chủ bị Hứa Hữu Tài đánh chết bằng một gậy.
Bất kể nhân phẩm nguyên chủ ra sao, sự thật là anh ta không hề ăn trộm trứng, lại bị Hứa Hữu Tài gài bẫy vu oan. Bây giờ Khương Nhạc tiếp nhận thân thể của nguyên chủ, tất nhiên cũng phải thay anh ta báo thù.
Hiện tại chưa có cách chứng minh Hứa Hữu Tài gϊếŧ người, nên việc này đành tạm gác lại.
Ít nhất cũng phải khiến Hứa Hữu Tài nếm trải cảm giác “trăm miệng không thể biện minh” là như thế nào.
“Đồng chí Hứa.” Khương Nhạc cắt ngang lời giải thích lặp đi lặp lại của hắn, nhìn hắn nói: “Cậu nói cậu tận mắt thấy tôi trộm trứng nhà thím Tôn, vậy cậu thấy ở đâu?”
Lúc này đầu óc Hứa Hữu Tài rối như tơ vò, chẳng kịp suy nghĩ gì, bị Khương Nhạc dẫn dắt theo từng bước, liền buột miệng: “Tôi thấy ngay tại đây! Cậu đang ôm trứng nhà thím Tôn…”
Vừa nói xong, thấy Khương Nhạc thở dài, lòng hắn khẽ run lên, cảm giác chẳng lành nổi lên trong dạ.
Quả nhiên, chỉ nghe Khương Nhạc nói: “Đồng chí Hứa, nếu tôi nhớ không lầm, các đồng chí trí thức đều ở bên kia đầu làng, bây giờ đã tan ca, ai nấy đều về điểm trú của trí thức để nghỉ ngơi rồi. Sao cậu lại đi ngang qua đây? Trời sắp tối rồi, cậu định làm gì?”
Trí thức trẻ xuống nông thôn là để tiếp nhận tái giáo dục, ở thời đại còn coi trọng đức tính chịu khổ chịu khó này, đừng mong có đãi ngộ tốt gì.
Nơi ở của nam trí thức vốn là chuồng bò cũ của làng, dĩ nhiên chuồng bò không thể xây trong làng được vì mùi quá nồng.
Vì vậy điểm trú của trí thức trẻ cách làng mấy chục mét ở đầu thôn. Mỗi ngày họ đều phải cùng dân làng ra đồng làm việc. Giờ là mùa vụ bận rộn, người làng làm một ngày đã mệt rã rời, huống gì là trí thức quen sống sung sướиɠ?
Người bình thường làm xong một ngày, chẳng ai rảnh rỗi mà chạy từ đầu làng sang cuối làng. Cho nên, khi Khương Nhạc nói vậy, mọi người lập tức thấy có gì đó sai sai.
Hứa Hữu Tài đổ mồ hôi trán, cuống quýt giải thích: “Tôi… tôi không thân với các trí thức khác, không muốn ở lại điểm trú nên ra ngoài đi dạo một lát.”
Lý do này cũng có vẻ hợp lý, nhưng ở thời đại đề cao tinh thần đoàn kết như hiện nay, mà sống không hòa hợp với ai, bản thân đã là vấn đề rồi.
Ai cũng nghĩ, một hai người không thích cậu thì còn hiểu được, chứ ai cũng không thích, vậy người có vấn đề chắc chắn là cậu.
Có suy nghĩ đó rồi, niềm tin mọi người dành cho lời Hứa Hữu Tài càng giảm sút.
Hơn nữa, cậu bé nhà họ Khương vừa rồi còn nói, bọn họ đều là anh em vô sản… Câu này ngẫm kỹ, chẳng phải đúng là có ý đó sao?
Ôi chao, không ngờ thằng bé họ Khương này lại biết ăn nói thế. Khương Nhạc nói vậy rồi, nếu còn tiếp tục nghi ngờ thì chẳng phải mình mới là kẻ lòng dạ hẹp hòi à?
Lúc này, tuy mọi người không ai lên tiếng, nhưng cán cân trong lòng đã nghiêng hẳn về phía Khương Nhạc.