Pháo Hôi Dựa Vào Ăn Dưa Thay Đổi Vận Mệnh Gia Đình

Chương 9

Nhưng thế vẫn chưa đủ, Khương Nhạc khẽ gật đầu: “Được, cứ cho là cậu đi dạo như cậu nói…”

Bên cạnh có người lẩm bẩm: “Thằng bé nhà họ Khương này ngốc thật, trời sắp tối rồi còn đi dạo?! Ngốc mới tin, giờ này chỉ có bọn lưu manh trong làng mới lảng vảng ngoài đường.”

Khoé miệng Khương Nhạc khẽ giật, nhưng vẫn tiếp tục: “Đồng chí Hứa có quan hệ tốt với nhà thím Tôn à?”

Cậu vừa hỏi, Hứa Hữu Tài còn chưa kịp đáp, thím Tôn đã vội xua tay: “Tốt cái gì mà tốt! Tôi còn chẳng biết tên đồng chí Hứa là gì!”

Sắc mặt Hứa Hữu Tài sa sầm, đám nông dân thô kệch này, dựa vào đâu mà chê bai hắn!

Khương Nhạc gật gù: “Đã không quen biết, vậy sao đồng chí Hứa chỉ nhìn thấy trứng liền khẳng định là của nhà thím Tôn? Lẽ nào trứng gà có ghi tên?”

Thím Tôn lắc đầu quầy quậy: “Tôi đâu có ghi tên gì trên trứng đâu.”

Hứa Hữu Tài lắp bắp: “Tôi… tôi từng thấy thím Tôn xách cái rổ đó…”

Không cần Khương Nhạc bóc mẽ, thím Tôn đã lên tiếng: “Cái rổ này tôi đổi từ một bác đan tre ở làng bên, dùng một quả trứng đổi lấy đấy. Cả làng mình có nhiều người cũng đổi ở chỗ đó mà, nhà họ Trương này, nhà cô cũng có phải không?”

Người phụ nữ trung niên họ Trương vội gật đầu: “Có chứ, nhà tôi cũng có một cái y hệt! Nếu nhà tôi có trứng gà, tôi còn tưởng cái này là của nhà tôi nữa đấy!”

Hứa Hữu Tài run run môi, hoảng loạn hoàn toàn, chẳng biết phản bác thế nào.

Khương Nhạc cũng không định cho hắn thêm cơ hội giải thích, cúi đầu, ép ra vài giọt nước mắt, đôi mắt hoe đỏ đầy nước nhưng cố kìm không để rơi xuống, trông khiến ai nhìn cũng xót lòng:

“Tôi thật lòng rất quý các đồng chí trí thức ở điểm trú, họ thông minh, hiểu biết nhiều… Nhưng tôi không ngờ đồng chí Hứa lại vu oan cho tôi thế này.

Tôi biết tôi không được mọi người ưa, nhưng tôi cũng là người của thôn Khảm Tử, cậu làm vậy, có từng nghĩ đến các bác chú trong làng không?

Danh tiếng của một mình tôi bị huỷ cũng không sao, nhưng nếu để người làng khác nghĩ là làng mình tệ hại, thì thôn Khảm Tử chúng ta còn ngẩng đầu với ai được nữa?”

Lời này vừa dứt, dân làng đều cảm thấy cậu nói rất có lý. Thời này, một ngôi làng là một tập thể, ai nấy đều có tinh thần tập thể rất cao, làng bị bôi nhọ, chẳng phải là chính họ cũng bị bôi nhọ sao?

Thế thì con gái con trai trong làng sau này còn dám đi xem mắt với ai nữa?! Dân làng tức khắc nhìn Hứa Hữu Tài với ánh mắt đầy căm phẫn.

Nhưng chưa kịp mở lời, Triệu Mỹ Liên đã hét to một tiếng: “Con ơi!”

Dân làng quay lại, trơ mắt nhìn cậu thiếu niên vừa kiên cường vừa dũng cảm lúc nãy, lúc này sắc mặt trắng bệch ngã lăn xuống đất.

Người dân vốn chẳng có thiện cảm với Khương Nhạc đều cuống lên, có người hét lớn: “Thằng bé nhà họ Khương bị Hứa Hữu Tài làm tức đến ngất rồi!”