“Không hiểu sao tôi thấy thằng bé nhà họ Khương nhìn cũng tội nghiệp lắm... Biết đâu vụ trộm trứng này chẳng phải do nó làm?”
“Nhưng đồng chí Hứa chẳng phải là chính mắt thấy sao?”
Khương Nhạc đương nhiên nghe thấy những lời thì thầm kia. Trong nguyên tác, dù là cán bộ thôn, Tôn Ngọc Lan, hay những người vây xem, thì đều tin chắc việc nguyên chủ ăn trộm.
Nhưng bây giờ thái độ của họ đã lung lay, chẳng phải chứng minh một điều — cốt truyện trong sách không phải không thể thay đổi sao?
Điều này khiến Khương Nhạc thở phào nhẹ nhõm. Cậu cũng từng đọc tiểu thuyết xuyên thư, lo nhất là một vài tình tiết bị ép phải xảy ra, bây giờ thấy thế này thì dễ xử lý hơn rồi.
Lúc này Hứa Hữu Tài cũng kịp phản ứng, biết rằng mình không thể để lộ sơ hở nữa, nếu không e rằng hôm nay chuyện này sẽ hỏng bét.
Hắn lập tức làm ra vẻ mặt đầy chính nghĩa: “Tôi tận mắt thấy cậu ăn trộm trứng của thím Tôn, chuyện đó có thể giả được à? Cậu càng cãi lý càng chứng tỏ trong lòng có quỷ!”
Khương Nhạc trong lòng lắc đầu, tặc lưỡi: chỉ thế thôi sao?
Cậu ngoài mặt thở dài, hơi cau mày: “Đồng chí Hứa, thật ra tôi luôn có ấn tượng rất tốt về anh, tôi cũng không tin những lời họ nói, nhưng không ngờ… hóa ra là thật.”
Một đoạn này nói ra, ai tinh thần không vững chắc sẽ dễ dàng bắt đầu nghi ngờ bản thân. Mà Hứa Hữu Tài rõ ràng không thuộc loại người kiên định, huống chi hắn lại nhỏ nhen, tính tình tệ, quan hệ với các trí thức trẻ khác vốn đã không tốt.
Một tràng nói của Khương Nhạc khiến Hứa Hữu Tài quên luôn mục đích ban đầu là vu oan cậu, mặt mũi khó coi chất vấn: “Ai nói gì với cậu! Hả? Là Trương Minh phải không? Hắn toàn nói vớ vẩn, tôi mà thèm lấy đồ của hắn à, mấy quả táo thối đó, cho heo ăn heo còn chê, tôi sao có thể ăn trộm được!”
Hứa Hữu Tài vừa nói ra, liền phát hiện ánh mắt mọi người trong làng, kể cả Triệu Mãn Thương, nhìn hắn không đúng lắm.
Thời buổi này vật chất thiếu thốn, trái cây là thứ quý hiếm, vậy mà Hứa Hữu Tài lại nói táo – thứ mà ai cũng quý – đến heo còn không thèm ăn, chẳng phải đang ám chỉ mọi người còn không bằng heo sao?
“Đồng chí Hứa,” Triệu Mãn Thương nghiêm giọng nói với uy nghi của một trưởng thôn, “cậu đến thôn Khảm Tử chúng tôi là để tiếp nhận tái giáo dục từ tầng lớp nông dân nghèo khổ. Cậu xuất thân không tốt, nhưng chỉ cần cải tà quy chính thì vẫn là một đồng chí tốt. Nhưng bây giờ xem lại lời cậu vừa nói xem, đúng là tư tưởng tư bản chủ nghĩa!”
Triệu Mãn Thương gán cho Hứa Hữu Tài hết cái mũ này đến cái mũ khác, khiến sắc mặt hắn tái mét: “Tôi… tôi không có ý đó…”
Khương Nhạc đứng bên lắc đầu thầm nghĩ, Hứa Hữu Tài đúng là miệng lưỡi vụng về, đến giải thích cũng không xong, nói đi nói lại chỉ có mấy câu.
Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến cậu?