Mộ Thiên Du lấy điện thoại ra, mở số của trợ lý và gọi.
"Giúp tôi sắp xếp một y tá để chăm sóc bác gái của Tần Khả Như ở bệnh viện. Đảm bảo họ có thể túc trực trong suốt thời gian còn lại, chăm sóc bác chu đáo một chút."
Mộ Thiên Du nói nhanh, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh, nhưng sự quan tâm của cô đối với mẹ Tần Khả Như vẫn hiện rõ. Cô không muốn vì sự bận rộn của mình mà để mẹ Tần Khả Như chịu thiệt thòi.
"Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay. Y tá sẽ đến bệnh viện vào sáng mai." Trợ lý đáp lại ngay lập tức, không quên hỏi thêm một câu, "Cô muốn y tá nào đặc biệt chăm sóc bác gái không?"
Mộ Thiên Du suy nghĩ một chút rồi nói: "Chọn một người có kinh nghiệm, biết cách xử lý các tình huống y tế nếu có phát sinh. Đừng để bác gái cảm thấy bất tiện."
Cô tắt điện thoại và quay sang nhìn Tần Khả Như, thấy cô ấy vẫn đang yên lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Yên tâm đi, mẹ chị sẽ được chăm sóc tốt." Mộ Thiên Du nhẹ nhàng nói, vừa nhìn về phía Tần Khả Như.
Tần Khả Như nghe vậy chỉ gật đầu một cái, không nói gì thêm. Cô có vẻ rất thản nhiên nhưng Mộ Thiên Du có thể cảm nhận được một sự nhẹ nhõm trong mắt cô, dù không biểu lộ rõ ràng.
Mộ Thiên Du ngồi trong xe, mắt liếc nhìn Tần Khả Như từ góc nhìn thoáng qua, lúc này Tần Khả Như đang ngồi im lặng, đôi mắt nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, như đang suy nghĩ gì đó. Cô thấy bóng dáng của Tần Khả Như phản chiếu trên cửa kính, khuôn mặt thanh tú, đường nét mềm mại, tuy không nói lời nào nhưng vẫn toát lên một vẻ đẹp không thể phủ nhận. Mộ Thiên Du khẽ thở dài trong lòng: “Đúng là người đẹp làm gì cũng đẹp, ngay cả khi buồn mặt cũng đẹp.”
Mộ Thiên Du tiếp tục lái xe, không thể không cảm thấy mình hơi ngây ngô khi nhìn người đẹp. Đôi khi, không cần phải làm gì cả, chỉ cần ngồi yên, lại có thể khiến trái tim của người khác rối loạn. “Mình cũng chẳng phải là thánh nhân gì, chỉ là con cá mặn đi theo hướng chính nghĩa thôi mà... Nhưng sao nhìn Tần Khả Như lúc nào cũng thấy thích mắt thế nhỉ?”
Mộ Thiên Du thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tần Khả Như một chút, thật ra chẳng phải cô cố tình đâu, chỉ là ánh mắt tự động dịch chuyển, không có cách nào cưỡng lại nổi cái sức hút thần bí ấy. Tần Khả Như lúc này không nhận ra rằng Mộ Thiên Du đang ngắm mình, cô chỉ im lặng nhìn cảnh vật bên ngoài, đôi môi không mỉm cười, mắt lại tràn đầy suy tư.
Khi xe dừng trước khu căn hộ cao cấp, Tần Khả Như có chút do dự bước xuống, ánh mắt khẽ ngước nhìn lên tòa nhà với thiết kế hiện đại và sang trọng. Mộ Thiên Du dẫn đường, một tay cầm chìa khóa, tay kia chỉ về phía thang máy.
“Đi thôi, nhà em ở tầng cao nhất,” cô cười nhẹ.
Thang máy nhanh chóng đưa họ lên tầng cao nhất. Khi cửa căn hộ mở ra, trước mắt Tần Khả Như là một không gian rộng rãi, thoáng đãng với tông màu trắng và xám làm chủ đạo. Căn hộ được thiết kế theo phong cách tối giản, đồ nội thất được bài trí gọn gàng nhưng vẫn rất đẹp mắt và tinh tế. Một chiếc sofa dài màu xám nhạt chiếm vị trí trung tâm phòng khách, đối diện là bức tường kính trong suốt nhìn ra toàn cảnh thành phố với ánh đèn lấp lánh về đêm.
Sàn gỗ ấm áp, từng món đồ trang trí như chiếc đèn bàn hình tròn ở góc phòng hay bức tranh trừu tượng treo trên tường đều cho thấy gu thẩm mỹ không tồi của chủ nhân. Một góc nhỏ của căn hộ được tận dụng làm giá sách, sách xếp ngay ngắn theo màu sắc, tạo cảm giác vừa gọn gàng vừa sinh động.
Tần Khả Như đứng trước cửa, ánh mắt quét qua từng chi tiết, từ chậu cây xanh nhỏ nhắn đặt ở bàn ăn đến chiếc đồng hồ treo tường hình dáng độc đáo. Cô có chút ngạc nhiên, không ngờ rằng Mộ Thiên Du – người cô từng nghĩ là kiêu ngạo và bất cần – lại sống trong một không gian giản dị nhưng ấm cúng như thế này.
“Nhà em… đơn giản vậy thôi.” Mộ Thiên Du cười híp mắt, nhưng trong lòng lại hơi đắc ý: “Đơn giản gì chứ? Thiết kế nội thất này em tốn không ít tiền đâu nhé.”
“Đơn giản?” Tần Khả Như khẽ nhướn mày, nhìn Mộ Thiên Du, trong lòng tự hỏi đây mà là đơn giản ư? Rõ ràng là kiểu đơn giản đầy tính toán, từng góc cạnh đều thể hiện sự chăm chút kỹ lưỡng. Nhưng cô không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ.
“Phòng chị ở đây,” Mộ Thiên Du dẫn Tần Khả Như qua một hành lang nhỏ, đến trước cửa phòng dành riêng cho khách. “Nếu có gì cần thì cứ gọi em, nhà bếp và phòng khách chị cứ tự nhiên. À, trong tủ lạnh có nước trái cây, nếu đói thì có thể vào bếp nấu luôn.”
Tần Khả Như gật đầu, bước vào phòng dành cho khách. Căn phòng tuy không lớn nhưng cũng được thiết kế tinh tế với cửa sổ lớn nhìn ra cảnh thành phố, giường ngủ êm ái, và một bàn làm việc nhỏ đặt gọn gàng bên góc. Cô đặt túi xuống giường, cảm nhận được sự chu đáo trong từng chi tiết.
Mộ Thiên Du đứng tựa vào cửa, nở một nụ cười nhẹ. “Chị cứ coi đây như nhà mình. À, em sẽ không thu tiền trọ đâu, nên chị không cần tính toán gì nhé.”
Tần Khả Như liếc nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên. “Được thôi, nếu em đã nói vậy.”
Mộ Thiên Du nghe vậy, trong lòng tự nhiên có chút nhẹ nhõm, vừa nghĩ vừa rời đi: “Nhiệm vụ đưa người về đã hoàn thành. Giờ thì con cá mặn như mình phải đi nghỉ lấy sức thôi.”
Sáng sớm, ánh nắng đầu ngày len qua tấm rèm cửa, nhẹ nhàng rọi vào căn hộ. Mộ Thiên Du theo thói quen dậy sớm, vươn vai vài cái cho tỉnh táo rồi lững thững bước đến phòng bếp.
Phòng bếp là một không gian mở nối liền với phòng khách, được thiết kế với tông màu trắng và gỗ sáng, tạo cảm giác sạch sẽ, hiện đại nhưng cũng không kém phần ấm cúng. Mặt bàn bếp bằng đá cẩm thạch trắng bóng loáng, mỗi góc cạnh đều được chăm chút gọn gàng. Hệ thống đèn LED âm tủ chiếu sáng dịu dàng, làm nổi bật từng đường nét của căn bếp.
Điểm thu hút nhất chính là hai chiếc tủ lạnh lớn đứng song song bên góc tường. Một chiếc tủ hoàn toàn dành riêng cho nước uống, với cửa kính trong suốt. Bên trong là một thế giới sắc màu: từ nước trái cây, sữa tươi, đến nước khoáng cao cấp xếp ngay ngắn theo hàng. Thậm chí, còn có vài chai rượu vang được đặt trên ngăn kệ nhỏ.
Chiếc tủ còn lại thì lớn hơn và kín đáo hơn, cửa màu trắng hài hòa với tổng thể phòng bếp. Mở cửa tủ ra, bên trong đầy ắp đồ ăn: các loại thịt cá tươi được đóng gói cẩn thận, rau củ quả sắp xếp theo từng loại, còn có cả vài hộp thức ăn chế biến sẵn được dán nhãn. Mỗi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, chứng tỏ chủ nhân rất để ý đến sự ngăn nắp.
Mộ Thiên Du bước đến, mở tủ nước, lấy một chai sữa tươi ra, rồi tự lẩm bẩm:
“Hôm nay ăn sáng đơn giản thôi, bánh mì và sữa là được rồi.”
Nhưng khi cầm chai sữa trên tay, cô chợt nhớ đến vị khách đặc biệt đang ở phòng kia. Nghĩ ngợi một lát, cô quay sang chiếc tủ đồ ăn, lấy thêm vài thứ, quyết định sẽ làm bữa sáng đàng hoàng hơn.
“Lỡ chị ấy không quen ăn đơn giản thì sao nhỉ? Thôi, cứ làm thêm chút đồ ăn, đằng nào cũng không thiếu nguyên liệu.”
Mộ Thiên Du buộc tạp dề, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng trong căn bếp rộng rãi, tiếng động nhỏ vang lên hòa cùng ánh nắng ban mai, tạo nên một buổi sáng yên bình.
Tần Khả Như tỉnh dậy khi ánh sáng ban mai rọi vào căn phòng. Sau một đêm ngủ sâu giấc, cô cảm thấy tinh thần có phần nhẹ nhõm hơn. Vệ sinh cá nhân xong, cô buộc gọn mái tóc dài ra phía sau rồi bước ra khỏi phòng.
Cô vốn nghĩ rằng giờ này Mộ Thiên Du vẫn còn say giấc trên chiếc giường mềm mại nào đó, nhưng vừa bước xuống cầu thang, âm thanh lách cách từ phòng bếp đã khiến cô khựng lại.
Đi theo tiếng động, Tần Khả Như bước vào bếp và ngay lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho bất ngờ. Mộ Thiên Du đứng trước bếp, tay thoăn thoắt làm việc, trông khá điêu luyện. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng của cô, khiến cô trông vừa chăm chú vừa có chút hài hước, đặc biệt là với chiếc tạp dề màu be có in hình mèo con mà cô đang mặc.
Trên bàn bếp, một chiếc chảo đang sôi sùng sục với món canh nhỏ lửa, mùi thơm nhẹ nhàng lan tỏa khắp không gian. Cạnh đó, vài lát bánh mì được nướng giòn vàng rụm đã bày ra đĩa, kèm theo trứng ốp la hoàn hảo. Một góc khác, trái cây đã được cắt tỉa khéo léo, sắp xếp đẹp mắt trên đĩa như một tác phẩm nghệ thuật.
Tần Khả Như đứng nhìn một lúc, khóe môi khẽ cong lên. Cô không ngờ một người như Mộ Thiên Du, vốn nhìn qua là kiểu người chẳng bao giờ đυ.ng đến việc nhà, lại có kỹ năng nấu nướng thế này. Kỹ thuật của cô ấy không phải quá điêu luyện nhưng động tác rất gọn gàng, đâu ra đó.
Mộ Thiên Du lúc này quay lại, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Tần Khả Như đang nhìn mình. Cô nhướng mày, cười nhàn nhạt:
“Chào buổi sáng, chị Tần. Dậy đúng lúc lắm, bữa sáng gần xong rồi.”
Tần Khả Như bước thêm vài bước vào bếp, ánh mắt nhìn qua những món ăn trên bàn rồi lại nhìn Mộ Thiên Du. Cô khẽ nhíu mày, cố tình trêu chọc:
“Không ngờ em còn có tài nấu nướng. Nhưng sao lại dùng cái tạp dề này? Nhìn... dễ thương quá mức rồi.”
Mộ Thiên Du cúi xuống nhìn chiếc tạp dề mèo con, bất giác đưa tay chỉnh chỉnh, vẻ mặt hơi bối rối nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh đáp:
“Tạp dề nào chẳng như nhau? Quan trọng là món ăn, không phải tạp dề.”
Tần Khả Như cười khẽ, đi tới kéo ghế ngồi xuống:
“Thôi được, xem như chị hôm nay được thưởng thức tay nghề của ‘đầu bếp Mộ’. Nhưng mà chị nhắc trước, nếu dở thì đừng trách chị khó ăn khó ở đấy.”
Mộ Thiên Du cười tự tin, quay lại tiếp tục hoàn thành món cuối cùng:
“Chị yên tâm, đảm bảo không dở đến mức làm chị bỏ chạy đâu.”
Tần Khả Như khẽ tựa lưng vào ghế, đôi mắt nhìn quanh căn bếp một cách tùy ý, nhưng khi thấy Mộ Thiên Du đang cẩn thận bưng từng món ăn lên bàn, ánh mắt cô vô thức dừng lại ở đó.
Mộ Thiên Du một tay cầm đĩa trái cây được sắp xếp tinh tế, tay kia cẩn thận đặt xuống từng món ăn nóng hổi mà cô vừa hoàn thành. Hương thơm của bánh mì nướng, canh rau củ và trứng ốp la lan tỏa khắp không gian, khiến Tần Khả Như bất giác nuốt nhẹ một ngụm nước bọt.
Đặt món ăn xong, Mộ Thiên Du xoay người trở lại bếp. Cô tháo chiếc tạp dề mèo con ra, động tác dứt khoát nhưng vẫn khéo léo, rồi gấp nó lại gọn gàng treo lên móc gần bồn rửa. Cô bật vòi nước, rửa tay một cách kỹ lưỡng, từng động tác đều thể hiện sự cẩn thận hiếm thấy, khiến người nhìn cảm thấy cô thật sự nghiêm túc dù đây chỉ là bữa sáng.
Sau khi lau tay sạch sẽ, Mộ Thiên Du quay lại bàn, kéo ghế ngồi xuống đối diện với Tần Khả Như. Cô ngẩng đầu lên, nhìn Tần Khả Như bằng ánh mắt nhàn nhạt nhưng trong đó có chút tự tin pha lẫn chờ đợi.
“Thử đi, không ngon cứ nói thẳng, em không ngại đâu,” Mộ Thiên Du nhếch môi cười, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa trêu chọc.
Tần Khả Như nhìn cô, khẽ nhướng mày như muốn đánh giá. Sau một vài giây, cô cầm lấy muỗng, thử một miếng canh trước. Vị thanh mát của rau củ thấm vào đầu lưỡi, khiến cô khẽ gật gù trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn giữ nét mặt điềm nhiên.
“Không tệ,” Tần Khả Như nói, giọng bình thản nhưng không che giấu được chút hài lòng.
Mộ Thiên Du tựa người vào ghế, khóe môi cong lên đầy đắc ý:
“Chỉ không tệ thôi sao? Em đã bỏ bao tâm huyết đấy. Chị ăn hết rồi mới được chê.”
Tần Khả Như khẽ cười, ánh mắt thoáng hiện vẻ dịu dàng hiếm thấy. Cô cúi đầu tiếp tục ăn, không nói thêm gì, nhưng trong lòng bất giác nghĩ rằng, bữa sáng này có phần khác biệt, vừa đơn giản, vừa... ấm áp.