Sau khi ăn sáng xong, cả hai bước ra xe. Mộ Thiên Du nhanh nhẹn chiếm lấy vị trí ghế lái, nhấn nút khởi động, chiếc ô tô lướt đi êm ái.
Tần Khả Như ngồi bên ghế phụ, tay đặt hờ trên đùi, ánh mắt thoáng nhìn qua cửa sổ ngắm cảnh đường phố buổi sáng.
Mộ Thiên Du không để yên khoảng lặng quá lâu, cô liếc qua Tần Khả Như rồi thản nhiên lên tiếng:
“Quần áo của chị đơn giản quá. Nhìn chẳng ra dáng gì cả, không giống người có tiềm năng làm phó giám đốc tí nào.”
Tần Khả Như quay đầu, nhìn cô với ánh mắt hơi nhíu lại, như muốn hỏi "Chị cần ăn mặc thế nào để làm vừa mắt em đây?".
Mộ Thiên Du không đợi cô đáp, nở một nụ cười tự mãn:
“Không sao, hôm nay em sẽ làm stylist cho chị. Đi mua sắm một chút, đổi phong cách cho ra dáng lãnh đạo.”
Tần Khả Như khẽ hừ một tiếng, không biết nên cười hay tức trước sự tự tin của Mộ Thiên Du.
“Chị nghĩ mình vẫn ổn mà,” cô nói, giọng điềm tĩnh nhưng có chút mỉa mai.
“Ổn?” Mộ Thiên Du cười khẩy, mắt vẫn dán vào con đường phía trước. “Ổn mà như này thì chắc em nên cảm ơn chị vì chưa làm hỏng hình tượng công ty. Nhưng yên tâm, stylist Thiên Du sẽ biến chị thành người phụ nữ quyền lực nhất hôm nay.”
Chiếc xe dừng lại ở khu trung tâm thương mại sầm uất. Tần Khả Như thầm thở dài, biết rằng với tính cách của Mộ Thiên Du, cô sẽ không thoát được buổi mua sắm bất đắc dĩ này.
Sau khi đỗ xe xong, Mộ Thiên Du bước xuống trước, nhanh chóng vòng qua mở cửa cho Tần Khả Như, như thể đang làm công việc cao cả của một tài xế tận tâm. Nhưng trong mắt Tần Khả Như, Mộ Thiên Du ta rõ ràng đang diễn.
“Chị, đi nào! Hôm nay em phải cải tổ phong cách cho chị từ đầu đến chân.” Mộ Thiên Du hào hứng kéo Tần Khả Như vào khu trung tâm thương mại, ánh mắt lấp lánh như kẻ đi săn tìm thấy kho báu.
Khu mua sắm rộng lớn, bày trí sáng bóng, Mộ Thiên Du đã kéo Tần Khả Như vào cửa hàng đầu tiên.
"Chị thử cái này đi," Mộ Thiên Du nhanh tay nhặt một chiếc đầm ôm màu đỏ quyến rũ, tay kia nhét luôn vào tay Tần Khả Như, kèm thêm bộ áo vest đen thanh lịch. "À, quên nữa, cái này nữa." Mộ Thiên Du ta tiện thể vơ thêm vài chiếc áo kiểu, váy ngắn, rồi xua tay chỉ về phía phòng thử đồ.
Tần Khả Như thở dài, nhìn đống đồ như núi trên tay, lườm Mộ Thiên Du một cái. “Chị không nghĩ cái này hợp với mình lắm.”
“Không hợp là do chị chưa thử thôi!” Mộ Thiên Du hùng hồn tuyên bố, hai tay khoanh lại, biểu cảm trông như một nhà thiết kế thời trang khó tính. “Nhanh đi, em ngồi đây chờ.”
Tần Khả Như miễn cưỡng bước vào phòng thử đồ, sau một hồi vật lộn với đống quần áo, cô bước ra trong chiếc đầm ôm sát, khuôn mặt không giấu được vẻ bối rối.
Mộ Thiên Du ngồi trên ghế băng, chống cằm, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới. "Wow, không tệ đâu chị! Nhưng mà… hừm..." Cô giả vờ cau mày, như thể đang suy tính điều gì rất quan trọng. "Hay thử cái váy ngắn kia xem sao."
Cứ thế, cửa phòng thử đồ mở ra rồi đóng lại liên tục, và Tần Khả Như như người mẫu bất đắc dĩ, hết thử váy đầm lại đến quần tây, từ phong cách sang trọng đến năng động.
Chưa dừng lại ở đó, Mộ Thiên Du còn kéo Tần Khả Như qua khu giày dép.
“Chị cần một đôi cao gót để tăng khí chất.” Mộ Thiên Du nhấn mạnh, tay chọn đại một đôi cao 7 phân đưa cho Tần Khả Như.
“Em nghĩ chị đi nổi thứ này?” Tần Khả Như nhìn đôi giày với ánh mắt nghi hoặc.
“Không nổi thì tập! Giám đốc phải biết cách đi giày cao gót, đừng lo, nếu ngã em sẽ đỡ chị.” Mộ Thiên Du nháy mắt trêu chọc.
Tần Khả Như cạn lời, nhưng vẫn miễn cưỡng xỏ chân vào. Kết quả, chỉ vài bước, cô suýt mất thăng bằng, khiến Mộ Thiên Du phải vội vàng chạy tới đỡ.
“Đấy, thấy chưa? Em đã bảo sẽ đỡ mà!” Mộ Thiên Du cười ranh mãnh.
Cuối cùng, khi đến khu trang sức, Mộ Thiên Du hào hứng chọn cho Tần Khả Như một đôi khuyên tai đơn giản nhưng sang trọng, rồi tự mình đeo thử lên tai cô. “Hoàn hảo! Em đúng là thiên tài stylist.”
Tần Khả Như chỉ biết lắc đầu, vừa mệt vừa buồn cười trước sự "nhiệt tình" quá mức của Mộ Thiên Du. Cả buổi mua sắm, cô không biết nên gọi đây là trải nghiệm thời trang hay một màn tra tấn tinh thần.
Nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ ăn trưa, Mộ Thiên Du hào hứng quay sang Tần Khả Như, nói như ra lệnh:
“Đi thôi chị, đã thử đồ cả buổi, chắc chị cũng đói rồi. Em biết một chỗ rất được!”
Nói xong, không đợi Tần Khả Như phản đối, cô liền kéo người đi. Nhà hàng mà Mộ Thiên Du chọn nằm trong khu phố nhỏ, không quá sang trọng, nhưng lại toát lên vẻ ấm cúng với ánh đèn vàng dịu nhẹ và những chậu cây nhỏ xinh đặt khắp nơi.
“Ở đây không khí rất tốt, thức ăn cũng ngon, đảm bảo chị sẽ thích,” Mộ Thiên Du vừa đi vừa giới thiệu, ánh mắt lấp lánh như đứa trẻ khoe món đồ chơi yêu thích.
Cả hai bước vào, Mộ Thiên Du nhanh nhẹn kéo ghế cho Tần Khả Như, tay làm động tác như một quý ông lịch thiệp. "Mời tiểu thư ngồi!" Cô nở nụ cười tinh quái.
Tần Khả Như liếc cô một cái, ngồi xuống nhưng không quên buông một câu trêu chọc. “Cô chu đáo vậy làm tôi thấy hơi sợ đấy.”
Mộ Thiên Du ngồi xuống đối diện, cười cười không đáp. Cô cầm menu lên, mắt liếc qua rồi đẩy về phía Tần Khả Như. “Chị chọn đi, hôm nay em mời, chị thích gì cũng được!”
Tần Khả Như cầm menu, lật qua vài trang, khóe miệng hơi nhếch lên khi thấy toàn những món giá không hề rẻ. Nhưng nghĩ đến buổi sáng bị lôi đi mua sắm, cô liền chọn vài món thanh đạm như salad và súp.
Mộ Thiên Du liếc thấy, nhíu mày. “Sao lại ăn kiêng thế? Chị không sợ gầy quá nhìn không đẹp à?” Nói rồi cô lấy menu, thêm vào một loạt món thịt nướng, cá hồi sốt kem và cả món tráng miệng.
Tần Khả Như khoanh tay nhìn, giọng bình thản: “Em chắc chứ? Gọi nhiều như vậy, ai ăn hết?”
Mộ Thiên Du tự tin đáp: “Chị cứ yên tâm, ăn không hết em bao luôn phần dư. Một là mang về, hai là… ăn cho no mấy ngày!”
Tần Khả Như bật cười bất lực, cuối cùng đành gật đầu chấp nhận, để mặc Mộ Thiên Du thể hiện "lòng hào phóng" quá mức của mình.
Sau bữa trưa no nê, Mộ Thiên Du đưa Tần Khả Như đến công ty. Cả hai vừa bước vào, nhân viên đã đồng loạt đứng dậy chào hỏi. Dù là nhân viên mới hay cũ, ai cũng biết cô tiểu thư nhà họ Mộ vừa trở thành tổng giám đốc công ty con Mộ Viễn.
Mộ Thiên Du khẽ hắng giọng, vẫy tay một cách tự nhiên như thể cực kỳ thân thiện:
"Chào mọi người! Đây là Tần Khả Như, từ hôm nay sẽ là phó giám đốc hỗ trợ tôi. Các bạn hãy hợp tác thật tốt với cô ấy nhé!"
Cả văn phòng nhao nhao lên một hồi. Có người lén lút liếc Tần Khả Như từ đầu đến chân, có người thì thầm bàn tán về ngoại hình thanh lịch và khí chất điềm tĩnh của cô.
Tần Khả Như đứng cạnh, gật đầu nhẹ nhàng, không nói gì nhiều. Cô hiểu ánh mắt tò mò của nhân viên, nhưng vẫn giữ vẻ điềm nhiên thường thấy.
Mộ Thiên Du nhìn phản ứng của mọi người, hài lòng vỗ tay:
"Được rồi, làm việc tiếp đi!"
Sau đó, Mộ Thiên Du dẫn Tần Khả Như đi qua các phòng ban, vừa đi vừa giới thiệu:
“Đây là phòng tài chính, toàn mấy người đau đầu vì tiền. Kia là phòng nhân sự, chuyên tuyển dụng và đuổi việc. À, đây là phòng marketing, nhìn ai cũng bận rộn nhưng thật ra rất thích tám chuyện.”
Tần Khả Như chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng khẽ gật đầu, cảm giác như mình đang được "hướng dẫn viên" Mộ Thiên Du dẫn đi tham quan một khu du lịch chứ không phải nơi làm việc.
Cuối cùng, cả hai dừng lại trước một căn phòng sáng sủa, bài trí tinh tế. Mộ Thiên Du mở cửa, bước vào trước rồi quay lại nhìn Tần Khả Như:
“Đây là phòng làm việc của chị. Vị trí đẹp nhất, gần cửa sổ, ngồi là nhìn ra cả thành phố. Thích chưa?”
Tần Khả Như bước vào, đảo mắt nhìn xung quanh. Đúng như lời Mộ Thiên Du, phòng làm việc được trang trí rất trang nhã, màu sắc nhẹ nhàng mà không mất đi vẻ chuyên nghiệp.
“Cảm ơn,” Tần Khả Như nói đơn giản.
Mộ Thiên Du khoanh tay, cười tự đắc:
“Không cần khách sáo! Làm việc tốt thì đừng quên khen sếp mình đấy nhé.”
Tần Khả Như liếc cô một cái, môi khẽ nhếch lên, nhưng không nói gì thêm.