Mộ Thiên Du nằm dài trên giường, một tay cầm điện thoại, lướt qua thông tin về Tần Khả Như. Cô nhíu mày, thỉnh thoảng lại gật gù như thể đang nghe một bài thuyết giảng hay ho về sự nghiệp. "Nữ chính quả là khác biệt, được xây dựng thành người thừa kế công ty hẳn hoi, thật xứng danh tổng tài tương lai," cô tự khen ngợi.
Chợt cô buông điện thoại, hai tay gối đầu sau cổ, ngả người ra phía sau. "Chỉ cần giúp đỡ Tần Khả Như một đoạn đường, sau đó về làm một con cá mặn, an hưởng cuộc sống an nhàn về già!" Mộ Thiên Du lẩm bẩm như đang tự vạch ra con đường chiến thắng của mình.
Mộ Thiên Du tưởng tượng ra cảnh mình sống cuộc đời hạnh phúc, chẳng phải lo âu, chỉ việc thỉnh thoảng xuống biển tắm nắng, gặm chút rong biển. "À, mà nhớ phải đeo kính râm cho xịn xò, làm một con cá mặn mà còn phải "ngầu" nữa," Mộ Thiên Du nghĩ thầm rồi bật cười một mình.
Mộ Thiên Du gãi đầu, nhìn lại bản kế hoạch của mình trên điện thoại. "Giúp nữ chính lên ngôi, rồi sống cuộc đời hạnh phúc... Trời ơi, nghe mà tưởng như mình là thánh nhân vậy!"
Mộ Thiên Du nằm trên giường, tay cầm chiếc điện thoại, miệng lẩm bẩm kế hoạch tương lai của mình, cảm thấy khá hài lòng với bản thân. Nhưng rồi, một cảm giác gì đó khiến cô dừng lại, mắt nheo lại, "Hình như mình quên điều gì đó rất quan trọng?" Cô vỗ trán, tự giễu mình. "À, đúng rồi! Nữ chính đã bán nhà rồi, hiện tại không còn nơi để về."
Mộ Thiên Du thở dài một hơi, nhìn đồng hồ, đã gần 21h rồi. Cô ngồi bật dậy, cảm thấy có chút trách móc bản thân.
Không còn thời gian để suy nghĩ nữa, Mộ Thiên Du nhanh chóng thay đồ. Chọn một bộ đồ màu tối, đơn giản, Mộ Thiên Du vội vàng khoác áo khoác lên và chạy ra ngoài.
Chiếc ô tô đỗ ngay trước cửa, Mộ Thiên Du một tay cầm chìa khóa, một tay mở cửa xe, chỉ trong tích tắc, cô đã ngồi vào ghế lái. "Lại phải giúp cô ta một lần nữa rồi." Mộ Thiên Du thở dài, bước chân đạp lên ga, chiếc ô tô lao đi như cơn gió, xe lao qua những con phố đêm yên tĩnh, hướng thẳng đến bệnh viện.
Mộ Thiên Du lái xe đến bãi đỗ, dừng lại một cách gọn gàng rồi bước ra khỏi xe. Cô nhìn xung quanh, đôi mắt lướt qua những quầy hàng trước cổng bệnh viện, nơi vài cô gái đang bày bán đồ ăn vặt. Những món ăn từ bún, phở đến xôi đều có đủ, mùi thơm nức mũi khiến Mộ Thiên Du cảm thấy thèm một chút gì đó.
Cô nghĩ một lúc rồi quyết định, "Mua cho mẹ con Tần Khả Như một vài món ăn đơn giản."
Mộ Thiên Du tiến đến quầy bán cháo, mắt liếc qua những tô cháo hấp dẫn, nhìn qua thì đều là những món bổ dưỡng, ngon lành. Cô nhìn vào một tô cháo lớn, quyết định mua cho mẹ của Tần Khả Như. "Một phần cháo này nhé." Cô chỉ tay vào tô cháo, mỉm cười với người bán hàng.
Sau khi nhận phần cháo, Mộ Thiên Du không quên dặn dò thêm: "Nhớ đựng cho cẩn thận nhé, đừng để nó chảy hết ra ngoài." Người bán hàng gật đầu, còn Mộ Thiên Du thì quay lưng, tự hào vì đã mua được một món ăn thực tế và hợp lý.
Nhưng đến lượt chọn đồ cho Tần Khả Như, Mộ Thiên Du lại có chút lưỡng lự. "Cô ấy đang mệt mỏi vì phải lo toang quá nhiều thứ, chắc là phải chọn cái gì nhẹ nhàng, không nên làm cô ấy bị đầy bụng..." Mộ Thiên Du suy nghĩ một hồi lâu, loay hoay giữa mấy quầy bán xôi và đồ ăn vặt. Cô nhìn trái nhìn phải, rồi cuối cùng quyết định chọn một phần salad trộn thanh đạm, vừa đủ dưỡng chất lại không gây khó tiêu.
Mộ Thiên Du nhìn phần salad, nghĩ thầm: "Nữ chính sẽ không thể phản đối món này, chắc là đủ để giữ dáng mà không làm cô ta ăn quá no." Lúc này cô mới chợt nhận ra, "Mình cũng đang lo cho cô ấy như thế này, hay là mình phải thực sự vào vai cô bạn thân sao?"
Mộ Thiên Du cầm phần salad đi về phía quầy thanh toán, tự mỉm cười một chút, trong lòng có chút vui vẻ.
Mộ Thiên Du đứng trước cửa phòng bệnh, gõ nhẹ vài cái rồi lặng lẽ chờ. Cô khẽ nghe tiếng bước chân từ bên trong, và cửa phòng từ từ mở ra. Tần Khả Như đứng phía sau cửa, vẻ mặt hơi ngạc nhiên khi thấy cô. Cô nàng nhìn Mộ Thiên Du một lúc, rồi cất giọng nhẹ nhàng nhưng có phần hoài nghi:
"Cô đến đây làm gì vậy?" Tần Khả Như hỏi, ánh mắt không giấu được chút ngạc nhiên lẫn khó hiểu.
Mộ Thiên Du nhìn vào đôi mắt của Tần Khả Như một chút, sau đó mỉm cười nở một nụ cười khá tự nhiên, nhưng cũng đủ ngầm ẩn ý. Cô nhẹ nhàng giơ tay lên, đưa món ăn đã chuẩn bị sẵn cho Tần Khả Như. "Đến thăm bác thôi, sợ bác và cô đói bụng nên mang chút đồ ăn cho cả hai."
Mộ Thiên Du khẽ lắc nhẹ phần cháo và salad trong tay như thể muốn nói rằng: "Mặc dù tôi chỉ có chút lòng thành, nhưng cũng mong là giúp được chút gì."
Tần Khả Như nhìn món ăn trong tay Mộ Thiên Du, đôi mắt cô hơi sáng lên, nhưng vẫn không hoàn toàn tin tưởng. Cô không nói gì mà chỉ lùi bước, mở rộng cửa phòng, để Mộ Thiên Du vào.
"Vậy cô vào đi, bác đang ngủ, đừng làm ồn." Tần Khả Như nói, giọng có vẻ trầm hơn một chút.
Mộ Thiên Du bước vào phòng, đặt đồ ăn lên bàn cạnh giường bệnh. Cô không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ quan sát Tần Khả Như chăm sóc mẹ mình. Cảm giác này thật kỳ lạ, như thể tất cả mọi chuyện trước đây đều không tồn tại, và giờ chỉ còn lại hai người trong một không gian tĩnh lặng, chờ đợi một sự thay đổi.
Mộ Thiên Du nhẹ nhàng mở lời, giọng nói hơi thấp, nhưng đủ để Tần Khả Như nghe rõ: "Quan hệ chúng ta cũng tốt hơn trước rồi, xưng "tôi, cô" hoài nghe xa lạ lắm. Chị hơn tuổi tôi, gọi tôi là em cũng được."
Tần Khả Như nghe vậy, ánh mắt như dừng lại một chút, không hẳn là ngạc nhiên nhưng cũng không phải là sự tiếp nhận ngay lập tức. Tần Khả Như nhìn Mộ Thiên Du từ trên xuống dưới, như thể đang tìm hiểu xem Mộ Thiên Du có đang giở trò gì không. Sự đánh giá đó rõ ràng khiến Mộ Thiên Du cảm thấy như mình bị mổ xẻ từng bộ phận một. Cảm giác ấy làm Mộ Thiên Du hơi khó chịu.
Mộ Thiên Du tự nhủ trong lòng, “Chán thật, người ta cũng chỉ có ý tốt thôi mà, sao cứ như thể đang làm trò khỉ vậy?” Mộ Thiên Du nhếch môi cười một chút, nhưng lại không nói gì thêm, chỉ im lặng quan sát Tần Khả Như.
Tần Khả Như vẫn không nói gì, chỉ nhíu mày một chút rồi quay lại, đặt một phần cháo lên bàn cho mẹ cô. "Cũng được." cô nói ngắn gọn, giọng điệu có phần cứng nhắc.
Mộ Thiên Du nhìn Tần Khả Như, vẻ mặt nghiêm túc. "Hiện tại em thấy chị đã bán đi căn nhà, chị cứ ở bệnh viện như vầy cũng rất bất tiện, hay dọn qua căn hộ ở cùng em đi. Mọi việc sẽ thuận tiện hơn."
Tần Khả Như nhìn Mộ Thiên Du một lúc, ánh mắt có chút nghi hoặc, rồi mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Như vậy thì phiền cho em lắm." Tần Khả Như dừng lại một chút, có vẻ hơi lưỡng lự, không biết có phải vì lời đề nghị đột ngột quá hay không.
Mộ Thiên Du cười tươi rói, lắc đầu nguầy nguậy, đáp lại ngay lập tức: "Không phiền đâu, chị à! Lúc trước em còn trẻ người non dạ, nên có cư xử với chị không tốt, chị người lớn bỏ qua cho em nhé." Giọng cô giả vờ đầy vẻ hối lỗi, ánh mắt nhìn Tần Khả Như như một cô học sinh ngoan, cố gắng cầu xin sự tha thứ.
Tần Khả Như nhướn mày, không thể không cảm thấy hơi bất ngờ trước sự giả vờ ngoan ngoãn của Mộ Thiên Du. Cô thầm nghĩ, ‘Cô ta lúc nào cũng giả vờ như vậy à?’
"Vậy thì em phải thật lòng đấy," Tần Khả Như nhắn nhủ lại, ánh mắt không giấu được sự cảnh giác, nhưng vẫn không thể từ chối sự giúp đỡ mà Mộ Thiên Du đã đưa ra vì cũng rất là hợp lý.
Mộ Thiên Du nghe xong, liền nở nụ cười to rộng. Cô mừng rỡ một cách không thể giấu nổi, biết rằng mọi thứ đang tiến triển theo đúng kế hoạch của mình.