Tần Khả Như bước vào bệnh viện với đôi mắt mệt mỏi, lòng nặng trĩu. Cô đứng trước cửa phòng bệnh của mẹ, nhìn thấy bà đang nằm yên, đôi mi khép lại, hít thở đều đặn trong giấc ngủ. Cảnh tượng ấy khiến trái tim cô như nghẹn lại. Mẹ cô vẫn chưa tỉnh lại, nhưng hình ảnh bà yếu ớt nằm đó khiến cô cảm thấy mình bất lực. Cô không thể làm gì để thay đổi tình thế này.
Cảm giác bất lực, đau đớn và mệt mỏi dâng lên trong lòng, khiến Tần Khả Như không thể tiếp tục chịu đựng. Cô bước nhẹ nhàng vào phòng tắm của bệnh viện, hy vọng có thể lấy lại bình tĩnh. Nhưng vừa vào trong, Tần Khả Như không thể kìm nén được cảm xúc nữa. Cánh cửa phòng tắm đóng lại, và ngay sau đó, nước mắt bắt đầu rơi. Từng giọt nước mắt ấm nóng lăn dài trên má, không thể nào ngừng lại. Tần Khả Như khóc, thật sự khóc, như thể mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Mỗi giọt nước mắt là một nỗi đau, một sự tuyệt vọng, như chực tràn ra khỏi trái tim. Tần Khả Như ôm lấy chính mình, cảm thấy kiệt sức. Tần Khả Như thật sự rất mệt mỏi. Mệt mỏi với những gì đã xảy ra, mệt mỏi với cuộc sống này. Những khó khăn, thử thách cứ liên tiếp ập đến, và cô không biết phải làm gì tiếp theo. Cảm giác này khiến cô cảm thấy như bị đẩy ra khỏi mọi hy vọng.
Tần Khả Như khóc một hồi lâu, như để giải tỏa tất cả những cảm xúc bị nén lại trong suốt thời gian qua. Cảm giác bất lực và đau đớn ấy khiến cô không thể tự kiềm chế được nữa. Nhưng rồi, khi những giọt nước mắt dần dần ngừng rơi, Tần Khả Như ngẩng đầu lên nhìn vào gương. Cô hít một hơi thật sâu, rồi nhanh chóng lau nước mắt đi, vội vàng chỉnh lại dáng vẻ của mình.
Cuộc sống của cô đã thay đổi quá nhiều, nhưng không có thời gian để gục ngã. Cô phải mạnh mẽ lên, không chỉ vì mình, mà còn vì mẹ cô.
Tần Khả Như ngồi cạnh giường mẹ, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy u buồn nhìn người phụ nữ đang say giấc. Cô không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, có lẽ là bao nhiêu giờ đồng hồ đã qua, nhưng mọi thứ xung quanh như dừng lại, chỉ có cô và mẹ là thực tại duy nhất. Tần Khả Như cảm thấy trái tim mình nặng trĩu, bao nỗi lo lắng và sợ hãi chất chồng trong lòng.
Bỗng nhiên, một tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng bệnh. Tần Khả Như giật mình, ngẩng đầu lên và đi về phía cửa. Tần Khả Như mở cửa ra, và trước mặt cô là Mộ Thiên Du. Tần Khả Như hơi bất ngờ, không ngờ lại là Mộ Thiên Du. Mộ Thiên Du chỉ đứng đó một lúc, ánh mắt bình thản, không biểu lộ cảm xúc gì quá rõ rệt.
"Rảnh không? Ra cà phê một chút, tôi có chuyện muốn nói." Mộ Thiên Du nói.
Tần Khả Như nhìn Mộ Thiên Du một hồi, không nói gì mà chỉ gật nhẹ đầu. Tần Khả Như không biết Mộ Thiên Du muốn nói gì, nhưng lúc này, cô cảm thấy mệt mỏi đến mức không còn sức để từ chối hay cãi lại. Cũng có thể, Tần Khả Như cần một chút không gian ngoài bệnh viện, một chút thời gian để thở, để tìm lại sự bình yên trong đầu óc.
"Cô có chuyện gì?" Tần Khả Như hỏi, giọng nói có chút khàn đi vì mệt mỏi, nhưng cô vẫn cố gắng duy trì thái độ lịch sự.
Mộ Thiên Du không trả lời ngay mà chỉ quay lưng, chậm rãi bước đi về phía thang máy. Tần Khả Như đi theo sau, trong lòng vẫn còn nhiều thắc mắc, nhưng cô không nói gì thêm. Họ im lặng bước ra ngoài, trời vẫn âm u, gió thổi nhẹ qua, mang theo cảm giác lạnh lẽo. Cả hai cùng lên xe, hướng tới một quán cà phê nhỏ bên đường.
Quán cà phê này có vẻ như chỉ là một chỗ dừng chân tạm thời. Mộ Thiên Du ngồi đối diện với Tần Khả Như, tay cầm ly cà phê lên, nhấp một ngụm, nhưng nét mặt Mộ Thiên Du không hề thay đổi. Mộ Thiên Du nhíu mày một chút, nhìn ly cà phê mà chẳng thấy hương vị gì đặc biệt ngoài cảm giác đắng chát. “Thật không ngon chút nào,” Mộ Thiên Du thầm nghĩ nhưng lại không nói ra. Mặc dù vậy, vẫn cố gắng nhấm nháp thêm một ngụm nữa.
Tần Khả Như ngồi đối diện, ánh mắt hơi khó hiểu. Cô không thể không chú ý đến biểu hiện của Mộ Thiên Du. Lẽ nào, Mộ Thiên Du định đùa giỡn với mình trong tình huống này? Cái không khí căng thẳng lúc này khiến Tần Khả Như có chút không thoải mái.
Mộ Thiên Du đặt ly cà phê xuống, nhìn thẳng vào Tần Khả Như với vẻ mặt không chút thay đổi, rồi nhẹ nhàng mở lời: “Tôi sẽ thay cô thanh toán toàn bộ viện phí cho mẹ cô.” Mộ Thiên Du ngừng một chút, để ý đến phản ứng của Tần Khả Như, sau đó tiếp tục. “Ngược lại, bố tôi muốn tôi tiếp quản công ty con Mộ Viễn, nhưng tôi lại không rành lắm về mảng này. Tôi được biết cô đã được bố cô đào tạo để trở thành người thừa kế, vì vậy, tôi muốn cô làm việc cho tôi, cho đến khi trả hết nợ.”
Tần Khả Như ngồi đó, như thể bị một quả bom nổ ngay trước mặt. Cô hơi ngớ người, tự hỏi liệu đây có phải là một trò đùa không, hay chỉ là một câu nói vu vơ của Mộ Thiên Du. Tần Khả Như chớp mắt vài lần, rồi nhìn Mộ Thiên Du một cách lạ lùng.
“Cô vừa nói gì?” Tần Khả Như không thể tin nổi những lời vừa nghe, cảm giác như mình đang lạc vào một trò chơi của số phận, nơi người khác có thể mặc sức sắp đặt cuộc đời mình mà không báo trước. Tần Khả Như không thể hiểu nổi sao Mộ Thiên Du lại có thể dứt khoát đến thế trong việc yêu cầu cô làm việc cho mình, đổi lại là viện phí của mẹ cô. Quá bất ngờ, và cũng quá… không hợp lý.
Mộ Thiên Du nhún vai một cái, cố giữ vẻ bình thản: “Nghe có vẻ như một thỏa thuận tốt cho cả hai, phải không?” Cô tiếp tục nhấp một ngụm cà phê, lần này dường như để làm dịu đi cái mùi đắng không thể chịu nổi trong miệng.
Tần Khả Như suýt bật cười, nhưng lại không thể. Cô nhìn vào ly cà phê, rồi quay lại nhìn Mộ Thiên Du, đang mong đợi một lời giải thích rõ ràng hơn.
“Thế nào? Mẹ cô sẽ được điều trị, công ty của tôi sẽ có người quản lý giúp tôi. Chúng ta có thể làm việc cùng nhau cho đến khi xong chuyện này. Rất đơn giản mà.” Mộ Thiên Du nói, tự tin đến mức có thể khiến người khác thấy choáng váng.
Tần Khả Như vẫn không thể tin vào tai mình, cô nghĩ, cái tình huống này không thể nào là thật. Mặc dù không thiếu sự kiêu ngạo của một tiểu thư gia đình quyền quý, nhưng cái kiểu đàm phán với mức độ thẳng thắn và lạnh lùng này của Mộ Thiên Du khiến cô có chút choáng váng.
“Vậy là tôi sẽ làm công việc của một người... nô ɭệ, trả nợ cho cô sao?” Tần Khả Như cố gắng làm ra vẻ cười cợt, nhưng thực sự, cô không biết phải phản ứng thế nào với sự thật trần trụi đang diễn ra trước mắt.
Mộ Thiên Du không hề bị tác động, vẫn giữ nguyên vẻ mặt điềm tĩnh: “Cái gì mà nô ɭệ, chỉ là làm việc để trả nợ thôi mà. Đôi bên cùng có lợi.”
Tần Khả Như bật cười khan, không biết là do buồn hay do tức giận nữa, nhưng có vẻ như cô sẽ chẳng có lựa chọn nào khác ngoài việc nhận lời, dù sao thì cũng không thể để mẹ cô phải gánh chịu thêm bất kỳ khó khăn nào nữa.
"Được rồi, vậy thì làm việc cho cô thôi." Tần Khả Như nói, giọng vẫn còn chút mỉa mai, nhưng trong lòng cô, những lo lắng về gia đình và mẹ vẫn không thể nguôi ngoai.
Mộ Thiên Du gật đầu hài lòng, như thể mọi chuyện đều đã được giải quyết một cách đơn giản.
Mộ Thiên Du không nói thêm lời nào, chỉ lấy từ trong túi xách ra một bản hợp đồng đã được soạn sẵn, đặt lên bàn trước mặt Tần Khả Như. Mộ Thiên Du nhẹ nhàng đẩy bản hợp đồng về phía Tần Khả Như, không vội vàng, nhưng cũng không có vẻ gì là do dự.
Tần Khả Như nhìn bản hợp đồng trước mặt, nhíu mày. Những điều khoản trong đó đã được soạn rất rõ ràng và chi tiết, nhưng cái điều đáng chú ý nhất là quyền hạn. Trong đó, Mộ Thiên Du vẫn là người nắm quyền quyết định cuối cùng, còn cô, Tần Khả Như, sẽ chỉ là phó giám đốc, giúp Mộ Thiên Du quản lý công ty con Mộ Viễn.
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ giúp cô điều trị cho mẹ cô, nhưng để đáp lại, cô sẽ giúp tôi quản lý công ty. Đây là một thỏa thuận công bằng. Những gì cô phải làm chỉ là hỗ trợ tôi trong việc điều hành, và đảm bảo mọi chuyện diễn ra suôn sẻ,” Mộ Thiên Du giải thích, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cứng rắn. “Không có gì phức tạp cả.”
Tần Khả Như im lặng, đọc lại những điều khoản trong hợp đồng. Những dòng chữ khô khan chẳng hề có chút tình cảm nào, nhưng cô biết rõ, đây là một thỏa thuận mà mình không thể từ chối. Nếu từ chối, mẹ cô sẽ không thể chữa trị, và trong tình huống này, việc tìm kiếm một giải pháp khác gần như là không thể.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn vào Mộ Thiên Du, một chút gì đó u ám hiện lên trong mắt. Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải ký một bản hợp đồng kiểu này, nhưng giờ đây, có lẽ không còn cách nào khác.
"Chỉ cần mẹ tôi được chữa trị, tôi đồng ý." Tần Khả Như nói, giọng cô có chút mệt mỏi, nhưng kiên quyết.
Mộ Thiên Du gật đầu, nụ cười nhạt xuất hiện trên môi. “Rất tốt.” Mộ Thiên Du rút một cây bút từ trong túi ra và ký tên vào bản hợp đồng trước, sau đó đẩy bản hợp đồng về phía Tần Khả Như. “Còn cô, ký vào đây đi.”
Tần Khả Như không nói thêm gì nữa, chỉ cầm bút lên và ký vào bản hợp đồng, biết rằng mình không còn lựa chọn nào khác. Sau khi ký xong, Mộ Thiên Du cất bản hợp đồng vào túi xách của mình, rồi đứng dậy, vươn vai một cái như thể chuyện này đã được hoàn tất, chẳng có gì đặc biệt. “Vậy thì, từ hôm nay, cô sẽ là phó giám đốc của Mộ Viễn. Chúng ta sẽ làm việc cùng nhau.”
Tần Khả Như chỉ gật đầu, không nói thêm lời nào, nhưng trong lòng cô, biết rằng một chương mới của cuộc đời mình đã bắt đầu, và có lẽ nó sẽ không dễ dàng chút nào.
Mộ Thiên Du lái xe đưa Tần Khả Như trở lại bệnh viện, không nói gì nhiều trong suốt quãng đường, chỉ lặng lẽ nhìn vào kính chiếu hậu khi có cơ hội. Mộ Thiên Du không cần nói thêm điều gì vì đã làm rõ ràng mọi thứ với Tần Khả Như rồi. Mọi thứ giờ đã được sắp xếp ổn thỏa.
Khi đến bệnh viện, Mộ Thiên Du dừng xe trước cửa, bước xuống rồi mở cửa cho Tần Khả Như. “Cô vào thăm mẹ cô đi, tôi sẽ xử lý nốt phần còn lại.”
Tần Khả Như cảm ơn rồi bước vào bệnh viện, nhưng cô không khỏi nhìn lại bóng dáng lạnh lùng của Mộ Thiên Du một lần nữa. Tuy sự giúp đỡ của Mộ Thiên Du là điều mà Tần Khả Như không ngờ tới, nhưng có một cái gì đó trong cô vẫn cảm thấy không thoải mái, như thể mình đã bị cuốn vào một trò chơi mà cô không hề biết rõ quy tắc.
Bước vào trong, Tần Khả Như thấy mẹ mình vẫn đang nằm im trên giường bệnh, trông yếu ớt và mệt mỏi, nhưng ít ra, không còn những ống dây hay máy móc quái gở nữa. Đúng như những gì Mộ Thiên Du đã nói, mọi viện phí đều đã được chi trả hết. Không còn gánh nặng tài chính, nhưng một câu hỏi vẫn không ngừng vang vọng trong đầu Tần Khả Như: Cái giá phải trả là gì?
Tần Khả Như thở dài, ngồi xuống bên giường bệnh của mẹ, nắm tay bà mà lòng cảm thấy như có một cơn sóng ngầm đang cuộn trào. Tần Khả Như biết, lần này, cuộc đời mình thật sự đã thay đổi. Và mọi thứ có lẽ sẽ không dễ dàng như trước nữa.
Trong khi đó, Mộ Thiên Du ngồi lại trong xe, nhìn vào màn hình điện thoại kiểm tra lại thông tin về tình hình của công ty, chẳng hề quan tâm đến những gì đang diễn ra trong bệnh viện. Mộ Thiên Du đã làm đúng những gì mình phải làm, và không có gì có thể làm thay đổi quyết định của cô.
Tối đó, Mộ Thiên Du lại gọi cho trợ lý để thông báo một vài việc, cùng với một vài chỉ thị mới liên quan đến công ty. Đối với cô, mọi chuyện vẫn như thường lệ, chẳng có gì đáng để bận tâm.