Sáng hôm sau, Tần Khả Như đứng trước cánh cổng sắt lớn của biệt thự nhà họ Mộ, đôi bàn tay lạnh ngắt nắm chặt quai túi xách. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh tâm trạng trước khi ấn chuông.
Cánh cổng từ từ mở ra, Tần Khả Như bước vào, ánh mắt không tự giác quét qua khuôn viên rộng lớn, nơi mọi thứ đều toát lên vẻ xa hoa và quyền lực. Một người giúp việc dẫn Tần Khả Như vào phòng khách, nơi Tô Ngọc Lan – phu nhân của nhà họ Mộ – đang ngồi thưởng trà trên chiếc ghế sofa sang trọng, còn Mộ Vũ Hàn đứng gần đó, tay cầm một chiếc điện thoại, ánh mắt lạnh nhạt như chẳng mảy may quan tâm đến sự hiện diện của Tần Khả Như.
Tần Khả Như cúi đầu chào lễ phép: "Cháu chào bác Tô, chào Mộ tổng."
Tô Ngọc Lan ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc như dao quét qua người Tần Khả Như. Bà đặt tách trà xuống bàn, nhếch môi cười mỉa: "Ồ, ai đây? Là tiểu thư nhà họ Tần ngày xưa sao? Thật không ngờ."
Tần Khả Như siết chặt tay, cố nén nhục nhã, cúi người thật thấp: "Bác Tô, cháu biết hôm nay cháu đến đây là đường đột, nhưng mẹ cháu đang nằm viện và cần thay thận gấp. Cháu không còn cách nào khác, xin bác và Mộ tổng giúp cháu."
Tô Ngọc Lan cười khẩy, ánh mắt chứa đầy khinh miệt. "Giúp? Nhà họ Mộ chúng tôi không phải tổ chức từ thiện, lại càng không có trách nhiệm gì với nhà họ Tần. Bây giờ thì sao? Chạy đến đây bán rẻ nhân phẩm à?"
Lời nói cay nghiệt như dao cắt từng mảnh lòng tự trọng của Tần Khả Như. Tần Khả Như ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ hoe nhưng vẫn kiên quyết: "Cháu sẵn sàng làm bất cứ điều gì, chỉ cần bác giúp mẹ cháu qua cơn nguy kịch."
Tô Ngọc Lan bật cười lạnh, đôi mắt đầy giễu cợt. "Bất cứ điều gì? Thật buồn cười. Người như cô, ngay cả tư cách bước vào cửa nhà tôi cũng không có. Đừng nói đến việc nhờ vả."
Tần Khả Như cắn chặt môi, đôi mắt hướng về phía Mộ Vũ Hàn, như muốn tìm một tia hy vọng cuối cùng. Nhưng người đàn ông đó chỉ đứng đó, lạnh lùng và im lặng, như một pho tượng không cảm xúc.
Tô Ngọc Lan nhận ra ánh mắt cầu cứu của cô, liền cười nhạt, giọng nói đầy châm chọc: "Cô nghĩ Vũ Hàn sẽ giúp cô à? Nực cười. Người thừa kế nhà họ Mộ không phải kẻ ngu ngốc để dính dáng đến một gia đình sắp xuống đáy bùn đâu."
Những lời nói cay độc của Tô Ngọc Lan như đâm từng nhát dao vào lòng Tần Khả Như. Cô lùi lại một bước, đôi mắt rưng rưng nhưng vẫn không cho phép bản thân rơi nước mắt trước mặt những người này.
"Bác không giúp cũng không sao. Cháu tự lo được," cô nói, giọng run nhưng kiên định.
Tô Ngọc Lan nhướn mày, vẻ mặt đầy khinh thường. "Tốt nhất là như thế. Cút đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Tần Khả Như quay người rời đi, mỗi bước chân như đè nặng hàng tấn. Nhưng cô biết, dù nhục nhã đến đâu, cô cũng không thể gục ngã. Vì mẹ, cô phải đứng lên.
Mộ Thiên Du trở lại biệt thự nhà họ Mộ để lấy một vài món đồ mà cô vô tình để quên. Khi bước vào phòng khách, Mộ Thiên Du thoáng thấy bóng dáng Tần Khả Như đang đứng lặng lẽ. Tần Khả Như cúi đầu, đôi vai run rẩy như đang chịu đựng một áp lực vô hình. Nhưng điều khiến cô chú ý hơn cả lại là những lời nói cay nghiệt từ Tô Ngọc Lan.
Mộ Thiên Du đứng bên ngoài cửa, lắng nghe hết cuộc đối thoại đầy mỉa mai giữa Tô Ngọc Lan và Tần Khả Như. Những lời châm biếm, khinh miệt không ngừng từ Tô Ngọc Lan khiến lòng Mộ Thiên Du dâng lên một sự tức giận không thể kìm nén. Dù không phải người hay để ý tới những chuyện như vậy, nhưng hôm nay, chỉ cần nghe đến cái cách mà Tô Ngọc Lan nói về Tần Khả Như, lòng Mộ Thiên Du cảm thấy nghẹn đắng.
Cảm giác bất lực càng làm Mộ Thiên Du tức giận hơn. Mộ Thiên Du không thể tiếp tục đứng đó và chỉ lắng nghe thêm những lời lẽ đầy ác ý của mẹ mình. Cô hít một hơi thật sâu, ép mình bình tĩnh lại, nhưng khi nghe Tô Ngọc Lan nhấn mạnh thêm một lần nữa rằng "Cô ta xứng đáng nhận được sự thương hại của ai cơ chứ?" thì cơn giận của cô đã bùng nổ.
"Vãi thật!" Mộ Thiên Du không thể kìm chế được nữa, chửi thề một câu to.
Cô đứng ngay sau cánh cửa, tay nắm chặt thành nắm đấm. Trong lòng cô, một sự bất mãn vô cùng lớn dâng lên. Cô nhìn về phía Tần Khả Như, người đang cố gắng đứng vững trước sự coi thường của mọi người.
Tần Khả Như quay lại, đôi mắt vẫn còn ngấn lệ, nhưng khi nhìn thấy Mộ Thiên Du đang đứng yên lặng, cô ngừng lại một chút. Không có lời nói nào, chỉ có sự im lặng giữa hai người, nhưng lại chứa đựng quá nhiều cảm xúc. Tần Khả Như không nhìn thẳng vào Mộ Thiên Du, chỉ lướt qua cô với bước đi vội vã, như thể sợ rằng nếu nhìn thêm nữa, cô sẽ không thể giữ vững nổi bộ mặt mạnh mẽ của mình.
Khi bước ngang qua Mộ Thiên Du, một tia sáng yếu ớt chiếu vào mắt cô, làm cho đôi mắt vốn đang đỏ hoe của Tần Khả Như càng thêm nhức nhối. Tần Khả Như cố gắng gạt nước mắt, nhưng không thể. Cảm giác tủi nhục và sự kiên cường giả tạo trong cô cuối cùng cũng không giữ được nữa. Khi Tần Khả Như quay lại, đôi mắt ấy đã ngập tràn nước mắt, đôi môi khẽ run lên.
Những giọt lệ lăn dài trên khuôn mặt Tần Khả Như, không thể ngừng lại. Dường như mọi cơn sóng đau đớn từ trước đều trào lên cùng lúc. Tần Khả Như không thể kiềm chế được cảm xúc nữa, Tần Khả Như buông xuôi, và những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống không ngừng, làm mờ mắt cô đi.
Mộ Thiên Du nhìn thấy tất cả, tim cô như thắt lại. Cô không hiểu vì sao, nhưng một cảm giác đau xót và khó chịu trào lên trong lòng cô. Cô muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng thể thốt ra lời. Tần Khả Như đã đi rồi, bước chân càng lúc càng xa, để lại một mình Mộ Thiên Du đứng đó, trong không gian im lặng của ngôi nhà đầy vẻ lạnh lẽo.
Mộ Thiên Du tự hỏi, liệu mình có thể làm gì để giúp Tần Khả Như?
Tô Ngọc Lan thấy Mộ Thiên Du về, ánh mắt Tô Ngọc Lan chợt thay đổi, nụ cười trên môi cũng nhanh chóng trở lại. Tô Ngọc Lan nhìn thấy bộ đồ tối màu của Mộ Thiên Du, vẻ mặt có chút không hài lòng, nhưng vẫn cố giữ vẻ lịch sự.
"Con sao lại ăn mặc như thế này?" Tô Ngọc Lan nói, giọng điệu không mấy vui vẻ nhưng vẫn cố gắng giữ lại chút dịu dàng. "Mẹ đã nói là tiểu thư phải ra dáng tiểu thư, không thể ăn mặc tùy tiện như vậy được. Mẹ lo con sẽ bị mọi người nhìn thấy rồi nghĩ gì về gia đình mình."
Mộ Thiên Du không vội đáp lại ngay lập tức, cô chỉ nhìn Tô Ngọc Lan một chút, không nói lời nào. Cảm giác ngột ngạt lại dâng lên trong lòng Mộ Thiên Du, nhưng cô đã quá quen với những lời này rồi. Tô Ngọc Lan luôn dùng những lời lẽ nhẹ nhàng nhưng lại đầy tính kiểm soát để dạy dỗ cô. Mộ Thiên Du không muốn tranh cãi, chỉ nhàn nhạt đáp lại: "Con biết rồi, mẹ."
Không đợi Tô Ngọc Lan nói thêm, Mộ Thiên Du quay người bước lên cầu thang, không chút do dự. Mộ Thiên Du không quan tâm lời dặn dò của Tô Ngọc Lan nữa, không còn tâm trí để mà đáp lại, càng không muốn nghe thêm những lời áp đặt.
Những bước chân của Mộ Thiên Du vang lên trong không gian yên tĩnh, từng bước đều mạnh mẽ và đầy kiên quyết. Mộ Thiên Du cảm thấy không khí ở tầng dưới này thật ngột ngạt, giống như bao lời nói của Tô Ngọc Lan đã làm cô cảm thấy thêm chán ghét khi ở trong chính ngôi nhà này.
Khi đến trước cửa phòng mình, Mộ Thiên Du nhẹ nhàng đẩy cửa, vào trong và đóng lại. Trong căn phòng yên tĩnh, Mộ Thiên Du hít một hơi dài, cảm giác thoải mái khi có không gian riêng của mình. Mộ Thiên Du tựa lưng vào cửa, trong lòng không khỏi cảm thấy mệt mỏi.
Mộ Thiên Du điều chỉnh lại tâm trạng, đôi mắt không còn vẻ mệt mỏi mà thay vào đó là sự kiên định. Cô không phải người thích lãng phí thời gian vào những chuyện vô bổ, nhưng với tình hình hiện tại của Tần Khả Như, cô cần phải tìm hiểu rõ ràng.
Mộ Thiên Du mở màn hình điện thoại, ấn số của trợ lý mà Mộ Trấn Khang đã cử đến. Dù trợ lý này chủ yếu chỉ làm nhiệm vụ kiểm soát cô, nhưng khi cần thiết, anh ta cũng có thể là một nguồn thông tin hữu ích.
Điện thoại reo vài hồi rồi được bắt máy, giọng nói trầm ổn của trợ lý vang lên bên tai: "Tiểu thư, có việc gì cần tôi làm không?"
Mộ Thiên Du hít một hơi, giọng điệu lạnh lùng, có chút sắc bén. "Tôi muốn biết tình hình hiện tại của Tần Khả Như, tất cả mọi thứ. "
Trợ lý không hỏi lý do, chỉ nói: "Dạ, Tiểu thư. Tôi sẽ kiểm tra ngay." Giọng nói của trợ lý vẫn rất điềm tĩnh, không có chút dao động nào. "Tôi sẽ báo lại với tiểu thư trong thời gian sớm nhất."
Mộ Thiên Du cúp máy mà không nói thêm lời nào. Cô ngồi xuống ghế, đôi mắt nhìn xa xăm về phía cửa sổ.