Thất An xuất thân trong gia đình giàu có, bố mẹ cậu mở công ty, thường xuyên tăng ca, hiếm khi về nhà.
Hằng ngày, cậu được bảo mẫu chăm sóc.
Cuộc sống như vậy không chỉ khiến cậu thiếu đi sự đồng hành của cha mẹ mà còn ít bị gò bó hơn.
Vậy là ba người bọn họ thống nhất với nhau, quyết định địa điểm cho lần chơi trò gọi hồn thứ hai là tại nhà của Thất An.
Lần này, trò mà họ chơi tên là "Không được mở cửa".
[Trời ơi, đổi lại là tôi, một lần cũng không dám chơi. Vậy mà họ còn dám chơi lần thứ hai!]
[Tôi chỉ có một nhận xét: bài tập về nhà vẫn còn quá ít.]
[Là một giáo viên chủ nhiệm, tôi quyết định về trường dặn các thầy cô khác giao thêm bài tập cho học sinh. Không vì gì khác, tôi sợ học sinh của mình rảnh rỗi như bọn họ!]
[Mẹ kiếp! Thất An, các cậu đúng là làm điều ác không chừa đường lui!]
[Cái trò không được mở cửa là gì vậy? Có ai giải thích giúp không?]
Ánh mắt Thất An lơ đãng, suy nghĩ trôi về cái đêm nửa năm trước đó.
Thằng Béo ăn xong một chiếc hamburger, là người đầu tiên đi ra ban công.
Cậu ta bảo Thất An tắt đèn ban công từ bên trong, gió rít từng cơn, đập vào cửa sổ kính.
Cậu ta đi ba vòng trên ban công, rồi quay vào trong nhà, nhảy ba cái trước giường, nắm lấy con búp bê mua từ cửa hàng đồ chơi sau giờ học và đập ba cái.
Sau khi cậu ta làm xong những việc này, A Quân và Thất An cũng lần lượt hoàn thành các bước của mình.
Tắt đèn, ba chàng trai nằm trên một chiếc giường lớn, ôm búp bê ngủ một cách rất không thoải mái.
Bài đăng trên mạng nói rằng, làm như vậy vào lúc nửa đêm, bên ngoài sẽ vang lên tiếng gõ cửa ầm ầm, và tiếng gõ cửa sẽ ngày càng lớn.
Lúc này nhất định phải nhớ, không được mở cửa!
Nhất định phải nhớ, không được mở cửa!
Một khi mở cửa, nhẹ thì sẽ có phiền phức lớn tìm đến mình.
Nặng thì sẽ chết trong vòng bảy ngày.
Ba người đều là những đứa trẻ tuổi đang tuổi dậy thì, vừa mới lên lớp 10, đúng là cái tuổi không sợ trời không sợ đất.
Làm sao hiểu được sự kính sợ là gì.
Trước khi đi ngủ, Thằng Béo còn cười hề hề ném con búp bê lên trần nhà, "Ma quỷ gì chứ, đến một con tao đánh một con, đến hai con tao gϊếŧ một đôi."
A Quân cũng cười đầy vẻ bất cần, "Tốt nhất là đến một con mang giày thêu hoa, không mang giày thêu hoa thì tao không cần."
Thất An trong lòng có chút sợ hãi, nhưng cậu không để ý lắm.
"Mặc quan phục nhà Thanh đội mũ quan cũng được haha."
Thằng Béo cười muốn chết, đẩy Thất An một cái, "Thằng nhóc này, nhầm phim rồi."
Ba người ôm con búp bê mà ngày thường họ ghét nhất đi ngủ, kim đồng hồ tích tắc tích tắc, thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Mười hai giờ rưỡi, ba thiếu niên bị đánh thức bởi tiếng gió rít gào.
Bùm! Bùm! Bùm!
Âm thanh kỳ dị chói tai khiến ba thiếu niên sởn gai ốc trong bóng tối.
Cửa phòng của Thất An đối diện với ban công.
Âm thanh khủng khϊếp đó khiến người ta không phân biệt được là có thứ gì đó đang gõ cửa phòng họ thật.
Hay chỉ là gió bấc mùa đông rít gào, cát bụi cành cây bị gió thổi va vào cửa sổ phát ra tiếng động.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc ba người sợ hãi mà ném con búp bê xuống đất.
Thất An mò mẫm tìm công tắc bên cửa sổ, ấn mấy lần cũng không thấy phản ứng.
Hóa ra là mất điện.
"Chết tiệt!"
Thất An vừa chửi vừa mò lấy điện thoại, vội vàng bật đèn flash lên.
Sau khi có nguồn sáng, họ rõ ràng đã bớt sợ hơn.
A Quân cao nhất, lấy hết can đảm đề nghị: "Chúng ta có nên ra mở cửa không?"
Thất An đá cậu ta một cái, "Mày bị điên à! Bài đăng trên mạng nói không được mở cửa, một khi đã mở, nhẹ là xui xẻo nặng thì mất mạng!"
"Mày không muốn sống nhưng bố mày muốn sống!"
Thằng Béo vui vẻ, chỉ vào Thất An ôm bụng cười không ngừng, "Thằng nhóc này sợ rồi à!"
Thất An đặc biệt tức giận, "Mày nói ai sợ hả!"
Nói cậu xấu xí thì cậu không có ý kiến, nói cậu sợ hãi, cậu thật sự không chịu được.
A Quân và Thằng Béo đồng loạt nhìn cậu, "Nếu mày không sợ thì đi mở cửa với bọn tao đi!"
[Tuyệt, đúng là anh em cây khế!]
[Các người nhất định phải nắm tay nhau cùng xuống âm phủ sao? Thật sự không hiểu nổi mấy anh em!]
[Phụ nữ tất nhiên sẽ không hiểu được tình nghĩa giữa những người đàn ông chúng tôi, bởi vì các người ở một phòng ký túc xá năm người, có thể lập bảy nhóm chat, suốt ngày diễn trò cung đấu!]
[Người anh em biết nhiều thế, để tôi đố anh, nhân vật chính trong vụ án đầu độc bạn cùng phòng đại học là nam hay nữ? Không được tra nhé.]
[Chị gái ở trên đỉnh quá, câu hỏi của chị thật sự quá kinh điển!]
[Mọi người đừng cãi nhau nữa, tôi chỉ muốn biết cuối cùng Thất An có mở cửa không?]
Hoắc Ngưng lại húp một miếng miến chua cay, tranh thủ trả lời thay Thất An, "Mở rồi."
[Quả nhiên, không tự tìm đường chết sẽ không phải chết, vậy sau đó các người có gặp chuyện kỳ
lạ nào không?]
Mặt Thất An trắng bệch, "Chuyện Thằng Béo gian lận trong kỳ thi giữa kỳ và trốn học đi quán net đã bị phát hiện, giáo viên chủ nhiệm rất tức giận, đã gọi điện cho phụ huynh."
"Sau khi Thằng Béo về nhà, cậu ta đã bị bố mẹ đánh cho một trận, tiền tiêu vặt trong tháng đó trực tiếp bị trừ một nửa."
"A Quân khi qua đường đã bị một chiếc xe máy điện tông phải, chân tay xây xát nặng."
[Đừng chỉ nói về họ, còn cậu thì sao? Cậu gặp phải chuyện gì?]
Lần này, Thất An im lặng.
Hốc mắt cậu dần đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Hoắc Ngưng thấy cậu như vậy, thở dài.
"Cậu ta thì không sao, nhưng con chó labrador nuôi năm năm ở nhà cậu ta đã chết sau một tuần."
Cái chết của con chó khiến Thất An rất buồn.
Đến đây, kỳ thực cậu đã không còn muốn chơi những trò gọi hồn này nữa.
Nhưng A Quân và Thằng Béo, một người nói mình bị xe tông là do vừa đi đường vừa chơi điện thoại không nhìn đèn đỏ.
Người kia nói việc trốn học và gian lận bị bắt là chuyện bình thường không thể bình thường hơn trong thời học sinh.
Còn về cái chết của con chó labrador, thì bị hai người họ quy kết là do chó già nên ốm chết.
Hai người này vẫn chưa thỏa mãn, họ chưa nếm đủ niềm vui của trò chơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ này.
Còn Thất An thì rốt cuộc vẫn muốn xem mình có thể nhìn thấy ma thật hay không.
Ba người cuối cùng vẫn bước vào con đường tự tìm chết lần thứ ba, thứ tư.
Lần này, họ còn rủ thêm một cô gái cùng chơi.
Cô gái đó chính là người A Quân thầm thích.