Livestream Đoán Mệnh, Công Đức Vô Lượng

Chương 19

[Biểu cảm của chị streamer trông có vẻ rất tức giận.]

[Tại sao chị streamer lại nói cậu ta không tự tìm đường chết sẽ không phải chết? Cậu ta đã làm gì vậy?]

[Haiz, người anh em này chẳng lẽ là vì muốn tìm kiếm kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà chạy vào đống mộ ngủ?]

Hoắc Ngưng lắc đầu, cô liếc nhìn màn hình bình luận, sau đó mới nhìn chằm chằm Thất An.

"Nghiêm trọng hơn việc tìm kiếm kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngủ trong đống mộ nhiều."

Thất An không kìm được mà bật khóc trước ống kính.

Bản thân cậu hiện tại, mỗi ngày đều sống trong đau khổ và sợ hãi vô tận, sự dày vò tinh thần to lớn đã khiến cậu hoàn toàn suy sụp.

Cậu không muốn chết, cậu muốn sống tiếp.

Nhưng nó lại khiến cậu sống không bằng chết.

[Anh bạn, sao đột nhiên khóc như vậy, làm tôi cũng không biết phải làm sao nữa?]

[Có khó khăn gì thì cứ nói ra đi, biết đâu chị streamer và mọi người có thể giúp cậu thì sao?]

[Cứ động một tí là khóc, phiền chết đi được, có thể đàn ông hơn một chút không?!]

[Lâu trên nói chuyện tử tế một chút đi, nhỡ đâu người ta thực sự gặp chuyện gì thì sao? Ai mà chẳng có lúc suy sụp tinh thần? Nếu đổi lại là anh, chưa chắc anh đã mạnh mẽ hơn người ta đâu!]

[Anh thì tỏ ra mình thấu hiểu lắm ý? Gặp chuyện thật thì khóc lóc cũng có ích gì, khóc có thể giải quyết vấn đề sao!]

[Đừng cãi nhau nữa, trước tiên cứ hỏi xem người anh em này đã xảy ra chuyện gì đã!]

[Tại sao streamer lại nói cậu ta không tự tìm đường chết sẽ không phải chết?]

Thất An nhìn chằm chằm vào ống kính với ánh mắt vô hồn.

Ánh đèn phía sau cậu lập lòe, trong phòng như có bóng đen bao trùm, lúc sáng lúc tối.

Ngay cả khi nhìn qua màn hình, khán giả cũng có thể cảm nhận được một sự ngột ngạt và lạnh lẽo vô cùng khó chịu.

Nhìn kỹ, trên tủ và bàn trong phòng cậu đều dán đầy các loại bùa chú.

Trên xà nhà còn treo một thanh kiếm.

Tóm lại, những thứ trừ tà đuổi quỷ nhiều vô số kể.

Điều này khiến cư dân mạng hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

[Anh bạn, đây là trò gì vậy? Nghề tay trái của cậu là đuổi ma à?]

[Chỉ mình tôi cảm thấy căn phòng này khiến người ta đặc biệt khó chịu, hình như có thứ gì đó sao?]

[Lầu trên không hề đơn độc, tôi cũng cảm thấy vậy, hơn nữa tôi cảm thấy "thứ" trong phòng này không chỉ có một!]

Thất An nhìn thấy hai bình luận này, cười khổ một tiếng.

"Mọi người đoán không sai, trong phòng en quả thực có thứ đó, hơn nữa có lẽ em sống không được bao lâu nữa."

[Này, anh bạn, còn trẻ mà, đừng nói những lời xui xẻo như vậy!]

[Streamer trước đó nói anh không tự tìm đường chết sẽ không phải chết, chẳng lẽ những thứ này đều là do anh tự mình chiêu mời sao? Trời ơi, anh đã làm những gì vậy!]

Thất An đau khổ vò đầu, nhớ lại, chỉ cảm thấy bản thân lúc đó vừa ngạo mạn vừa nực cười.

"Từ nhỏ em đã thích huyền học, đặc biệt hứng thú với những bộ phim kinh dị, em luôn muốn biết trên đời này thật sự có ma hay không, vì vậy em dựa vào việc mình gan dạ, đã làm ra chuyện khiến em hối hận cả đời."

"Em đã chơi những trò chơi gọi hồn được lan truyền trên mạng..."

Trò chơi đầu tiên mà Thất An thử nghiệm là vào một đêm trăng tròn nửa năm trước, cậu một mình xuất hiện ở một con hẻm tối tăm, không người, ẩm ướt.

Vừa đi vừa gọi tên mình.

Nghe nói khi chơi trò này, đến bước thứ mười ba, trên mặt đất sẽ xuất hiện thêm một cái bóng.

Một là của mình.

Một là của ma.

Con hẻm chật hẹp lờ mờ, nước đọng trên mặt đất, đèn đường bám đầy dầu mỡ phát ra ánh sáng mờ ảo.

Giữa mùa đông, gió rít lên giống như tiếng trẻ con khóc.

Thất An vừa đi vừa gọi tên mình theo như những gì được viết trong các bài đăng trên mạng.

Một bước, hai bước, ba bước...

Cuối cùng khi bước đến bước thứ mười ba, đột nhiên có thứ gì đó lao qua phía sau.

Khoảnh khắc đó, da đầu Thất An tê dại, toàn thân nổi da gà.

Cậu đột ngột quay đầu lại, chỉ mơ hồ nhìn thấy một thứ giống như con mèo đen biến mất ở góc tường.

"Đệch! Hù chết bố rồi!"

"Bố còn tưởng là cái gì, hóa ra mẹ nó là con mèo!"

Cậu xoa xoa ngực mình, vừa chửi vừa quay người lại, nhìn xuống đất, ánh trăng chiếu bóng cậu dài ra.

"Chậc, cái gì mà bóng thứ hai, toàn chuyện nhảm nhí!"

Cậu không hề sợ hãi dựa vào góc tường, đút tay trong túi quần, ung dung đi qua con hẻm về nhà.

"Thực ra hôm đó lúc về nhà, em luôn cảm thấy sau gáy lành lạnh, giống như có người áp sát vào cổ thổi khí lạnh, nhưng lúc đó em nghĩ là do trời rét, nên không để ý."

Thất An kể xong hành động tự tìm đường chết đầu tiên của mình, sau đó cười đau khổ và tự giễu.

"Bây giờ nghĩ lại, lúc đó em thật sự ngu ngốc."

[Này, anh bạn, anh có nghĩ đến khả năng, đó thực sự là do trời lạnh không? Tôi không tin cái gọi là ma quỷ, đó hoàn toàn là chuyện hoang đường.]

[Người anh em vẫn còn non lắm, anh đây độc thân ba mươi lăm năm rồi, thật sự muốn xem ma trông như thế nào, cầu xin có một con ma nữ đến tìm tôi, phải là loại mặc áo cưới đỏ thêu hoa, không mặc áo cưới thì tôi không cần!]

[Vô tình click vào, xua đuổi vận xui!]

[Tôi khuyên các thánh kia đừng tự tìm đường chết, cho dù anh không tin, cũng nên giữ sự kính sợ cơ bản.]

[Này, các người thật sự tin thằng nhóc Thất An kia gọi ma một lần là được luôn à, nếu có vận may như vậy, nó đi mua vé số đã phát tài rồi!]

Hoắc Ngưng húp một ngụm nước miến chua cay.

Chua chua cay cay, ngon quá đi!

Hoắc Ngưng nuốt sợi miến xuống, liếc nhìn Thất An một cái, rồi bổ sung những chi tiết mà cậu chưa kể.

"Tối hôm đó, khi cậu về nhà, chú chó labrador đen của cậu cứ liên tục sủa vào cậu. Nhưng lúc đó, không những cậu không để tâm mà còn đá nó một cái."

"Sau đó, như thường lệ, cậu định ôm nó vào phòng ngủ, nhưng nó nhất quyết không chịu bước vào phòng cậu. Nó còn sủa ầm lên về phía cậu. Đêm đó, cậu ngủ không yên chút nào, nhưng sáng hôm sau, cậu lại chẳng coi đó là chuyện gì quan trọng."

Thất An cười khổ gật đầu.

Không chỉ là không coi trọng.

Sáng hôm sau, khi đến trường, cậu còn lấy chuyện đó ra kể như một trò đùa với bạn học.

Trong nhóm bạn của cậu, không thiếu những người táo bạo và có hứng thú với mấy thứ huyền học kiểu này.

Trong đó, Thằng Béo và A Quân là hai người gan dạ nhất.

Gần như ngay sau khi Thất An kể xong, cả hai đã hào hứng tuyên bố muốn tham gia trò chơi.