Livestream Đoán Mệnh, Công Đức Vô Lượng

Chương 21

"Lần này, chúng tôi chơi trò đĩa tiên và bút tiên."

Sắc mặt Thất An dần trở nên trắng bệch, trong mắt không ngừng toát ra vẻ kinh hãi.

"Lúc chơi đĩa tiên thì không sao, nhưng lúc chơi bút tiên, chúng tôi không khống chế được cây bút của mình, bốn người ra sức kéo, cuối cùng cây bút đó gãy làm đôi."

"Sau lần đó, chúng tôi đã rất lâu không dám đυ.ng đến những trò chơi gọi hồn này, ngay cả nghe cũng không dám nghe."

Hoắc Ngưng lại húp một miếng miến chua cay.

Cô liếc nhìn Thất An, muốn trợn mắt nhưng lại nhịn xuống.

"Các người đúng là đã yên ổn một thời gian, nhưng sau hai tháng, các người phát hiện ra ngoài việc cảm thấy vai đặc biệt đau nhức thì không gặp chuyện gì khác."

"Vì vậy, các người lại bắt đầu tiếp tục tìm kiếm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thậm chí còn chơi cả Bloody Mary và trò chơi bốn góc!"

[Bloody Mary và trò chơi bốn góc là gì vậy? Cầu giải thích.]

[Bloody Mary là một người vào phòng vệ sinh, tắt đèn khóa cửa phòng tắm, đối diện với gương, hai bên gương mỗi bên đốt một cây nến. Sau đó nhắm mắt tập trung tinh thần, từ từ nói ba lần Bloody Mary, rồi mở mắt ra nhìn vào gương.

Không ai biết cậu sẽ như thế nào, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra, ở đây tôi sẽ liệt kê một số trường hợp có thể xảy ra như:

Trong gương có thể xuất hiện một khuôn mặt da thịt bị xé rách, tà linh sẽ dọa chết cậu.

Hồn ma sẽ khiến người chơi phát điên.

Trong gương cũng có thể xuất hiện một đôi mắt đỏ tà ác, cậu thậm chí còn có thể nhìn thấy máu chảy ra từ gương và tường. Ác linh sẽ kéo cậu vào trong gương.]

[Trời ơi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá! Vậy người anh em tên Thất An kia, hôm đó trong phòng tắm các người có nhìn thấy gì không!]

Thất An cười khổ lắc đầu, "Không có."

Đêm hôm đó, họ không chỉ không nhìn thấy thứ gì đáng sợ, mà ngay cả khi ngủ cũng rất yên ổn.

Mấy ngày sau, trên người họ cũng không xảy ra chuyện gì kỳ lạ.

Chính vì vậy, họ mới càng ngày càng gan dạ.

Cho đến khi, họ thử trò chơi bốn góc tà môn đó.

[Trò chơi bốn góc, đúng như tên gọi, vào lúc nửa đêm, trong một căn phòng trống hình chữ nhật, tắt hết đèn, mỗi góc phòng đứng một người, sau đó quay mặt vào góc tường, tuyệt đối không được ngoảnh lại.

Khi trò chơi bắt đầu, người ở một góc đi về phía góc khác, vỗ nhẹ vào vai người phía trước, rồi ở lại đó.

Người bị vỗ vai cũng làm theo cách tương tự đi về phía góc khác, phương hướng di chuyển của mọi người giống nhau, đều theo chiều kim đồng hồ hoặc đều ngược chiều kim đồng hồ, sau đó vỗ vai người thứ ba.

Cứ như vậy, khi đi đến một góc không có người, trước tiên phải ho một tiếng, rồi dừng lại 5 giây.

Sau đó bước qua góc tường này tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi vỗ vai người tiếp theo.

Hehe, sau một thời gian, anh sẽ phát hiện, sẽ không có người ho nữa. Điều đó có nghĩa là mỗi góc đều có người, nhưng lại có một người luôn luôn di chuyển, bởi vì có thể nghe thấy tiếng bước chân.

Anh đoán xem, người thừa ra đó là ai?]

Sắc mặt Thất An trở nên trắng bệch, run rẩy trước ống kính.

"Tối hôm đó, khi chơi được một nửa, cô gái mà A Quân thích đột nhiên hét lên khóc lóc nói rằng cô ấy muốn về, chúng tôi khuyên thế nào cũng không được."

"Không còn cách nào, chúng tôi chỉ có thể đưa cô ấy về nhà."

Và chuyện kỳ

lạ cũng bắt đầu xảy ra từ ngày hôm đó.

Trán Thất An không ngừng toát mồ hôi lạnh, sắc mặt càng thêm vàng vọt nhợt nhạt.

"Từ hôm đó trở đi, em bắt đầu liên tục gặp ác mộng, có lúc mơ thấy mình bị đao phủ chém đầu ở pháp trường thời cổ đại, có lúc mơ thấy mình biến thành phụ nữ bị dìm xuống sông."

"Mỗi ngày trước khi đi ngủ, em đều cảm thấy mình bị những đôi mắt vô hình nhìn chằm chằm. Về sau, ngay cả ban ngày em cũng cảm thấy dựng tóc gáy."

Thất An ban đầu cho rằng, có lẽ là điều bi thảm nhất sẽ xảy ra với cậu.

Cho đến một tuần sau, cậu đến trường như thường lệ, nghe được một tin từ miệng bạn học.

A Quân đã chết.

Bị tai nạn ô tô.

Nghe nói lúc chết, thi thể bị cán nát, máu chảy ra từ người cậu ta nhuộm đỏ mặt đất, thấm vào các kẽ hở.

Còn Thằng Béo và cô gái kia cũng không khá hơn.

Cơ thể Thằng Béo gầy đi trông thấy, thành tích học tập sa sút thảm hại, ngày nào cũng trong trạng thái hoảng hốt.

Còn Chu Duyệt, cô gái mà A Quân thích, tinh thần cũng sa sút, nên đã chuyển đến trường khác.

Môi Thất An khô khốc, ánh mắt lơ đãng, "Bây giờ em ngày nào cũng nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết, mỗi lần soi gương, em đều cảm thấy có thứ gì đó trong gương."

"Mẹ em đã tìm cho em mấy vị đại sư, nhưng vừa nhìn thấy em, sắc mặt họ đều thay đổi, bảo mẹ em đừng quan tâm đến em nữa..."

Thất An khóc không thành tiếng trước ống kính.

Rõ ràng là trời đang nóng, nhưng cậu lại mặc một chiếc áo khoác dày cộm.

Gần đây, cậu càng ngày càng sợ lạnh.

Giọng cậu khàn khàn, "Em chỉ muốn nói với mọi người, về chuyện ma quỷ, mọi người có thể không tin, nhưng ngàn vạn lần đừng ngu ngốc như em."

"Bất cứ lúc nào, cũng phải giữ sự kính sợ tuyệt đối, đừng quá tò mò."

Cư dân mạng nghe cậu kể xong, trong lòng cũng rất phức tạp.

[Các người đúng là không tự tìm đường chết sẽ không phải chết, tôi chỉ có thể tặng các người hai chữ, đáng đời!]

[Cứ cái đà tự tìm đường chết này, các người không chết thì ai chết?]

[Mấy thánh nói chuyện có thể đừng ác độc như vậy không, họ mới mười bảy tuổi, vẫn còn là học sinh cấp ba, những đứa trẻ ở độ tuổi này đều rất tò mò về nhiều thứ, họ cũng không ngờ sẽ gây ra hậu quả lớn như vậy!]

[Tò mò và tự tìm đường chết vẫn có sự khác biệt nhé!]

[Đừng đánh đồng tất cả học sinh ở độ tuổi này, tôi không như vậy!]

[Vậy người tên A Quân kia, là bị quỷ dữ bắt đi sao?]

Hoắc Ngưng thở dài, "Phải, nhưng đó là do họ tự chuốc lấy phiền phức, họ đã giao dịch với quỷ, nhưng lại không hoàn thành nhiệm vụ mà quỷ giao cho."

"Vi phạm khế ước, lúc này, cho dù quỷ có gϊếŧ họ cũng sẽ không bị quả báo."

Nghe có vẻ vô lý.

Nhưng giao dịch với quỷ vốn dĩ là một cách gian lận để đạt được thứ mà bản thân không nên có.

Mục đích đạt được rồi lại không giữ lời hứa, quỷ không phải là người không có sức mạnh, chúng sẽ dùng cách riêng của mình để trừng phạt kẻ bội ước.

Thất An đột ngột ngẩng đầu, nhìn Hoắc Ngưng với vẻ vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.

Giao dịch với quỷ?