Livestream Đoán Mệnh, Công Đức Vô Lượng

Chương 12

"Nhưng không sao, có tôi ở đây, mọi chuyện đều không thành vấn đề."

Hoàng Tú và Lâm Song Song thở phào nhẹ nhõm.

Hoàng Tú sống ở khu nhà giàu của Diệp Thành, nhà có biệt thự riêng, kèm theo một khu vườn nhỏ.

Hoắc Ngưng đi theo họ đến giữa vườn.

Hoàng Tú đào tấm bùa âm được chôn dưới gốc cây đào ra phơi nắng.

Bà nghiến răng nghiến lợi vì căm hận, chỉ mong con lệ quỷ đã hại con gái mình lập tức hồn bay phách lạc.

Hoắc Ngưng uống một ngụm nước mà Hoàng Tú đưa cho cô khi vào nhà.

Nước ngọt vị cam, uống khá ngon.

Cô nhìn vào tấm bùa âm, mở miệng nói: "Hai người lui ra sau tôi."

Cô giơ tay lên niệm chú, triệu hồi lệ quỷ áo đỏ trong bùa âm, nữ quỷ áo trắng và quỷ nhỏ trong hồ lô ra ngoài.

Lâm Song Song sợ hãi nắm chặt tay mẹ, cô nhìn chằm chằm vào lệ quỷ áo đỏ mặt mày xanh xao.

"Mẹ, chính là cô ta... người phụ nữ cứ đuổi theo con trong mơ chính là cô ta."

Mặc váy đỏ, sắc mặt xanh xao, nhưng trông khá xinh đẹp, cô sẽ không nhớ nhầm.

Còn nữ quỷ áo trắng ôm con kia, cô không quen biết.

Hoàng Tú ôm con gái, vừa định nói gì đó, điện thoại đột nhiên vang lên những tiếng ting ting.

Bà lấy ra xem, phát hiện toàn là tin nhắn riêng hỏi Hoắc Ngưng đã đến nhà bà chưa, khi nào thì mở livestream các kiểu.

Hoàng Tú ngẩng đầu, cung kính hỏi: "Đại sư, cư dân mạng hỏi tôi khi nào cô mở livestream, bây giờ có mở được không?"

Hoắc Ngưng suy nghĩ một chút, "Mở."

Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, hướng ống kính về phía ba con quỷ.

Mấy nghìn cư dân mạng vừa tràn vào suýt chút nữa thì chạy mất dép.

[Woa! Streamer, cô đang làm cái quái gì vậy? Vừa mở live đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ thế vậy sao?!]

[Đỉnh đấy, kỹ thuật hóa trang này tôi cho điểm tuyệt đối.]

[Lầu trên, mẹ kiếp bị mù à, không thấy hai nữ quỷ và quỷ con kia đều không có bóng sao!]

[Mẹ kiếp, lần đầu tiên tôi xem livestream, vốn là để hóng hớt, kết quả lại nhìn thấy quỷ, woa! Tôi có thể khoe khoang cả đời!]

[Streamer, bên Trịnh Vân Phàm đã tổ chức họp báo rồi, họ nói những tin đồn trên mạng đều là giả, còn nói sẽ áp dụng biện pháp pháp lý đối với những kẻ tung tin đồn thất thiệt, hình như là muốn kiện cô đấy!]

[Con đũy streamer tung tin đồn thất thiệt sẽ vào đồn cảnh sát rồi, hì hì!]

[Bị vả mặt rồi nhé con khốn, tao đã nói anh Vân Phàm nhà tao trong sạch mà!]

Hoắc Ngưng không để ý đến đám fan cuồng nhiệt của Trịnh Vân Phàm, chỉ khẽ nhếch mép, ánh mắt lạnh lùng.

"Trịnh Vân Phàm còn dám tổ chức họp báo?"

"Đây là muốn nói cho tất cả giới truyền thông biết anh ta vô liêm sỉ đến mức nào sao?"

Lệ quỷ áo đỏ trong bùa âm khi nghe thấy ba chữ "Trịnh Vân Phàm" đột nhiên ngẩng đầu lên.

Vẻ mặt của nữ quỷ áo trắng lại có chút ngơ ngác.

Cô ôm quỷ nhỏ, ngây ngốc nhìn Hoắc Ngưng, rồi lại nhìn lệ quỷ áo đỏ kia và hai mẹ con Hoàng Tú, hoàn toàn không hiểu tình hình hiện tại.

[Tôi mù rồi, tôi sám hối, tôi lại thấy chị nữ quỷ áo trắng kia trông thật ngốc nghếch và dễ thương!]

[Cái gì cũng thấy dễ thương chỉ có thể hại cậu thôi!]

[Con người không thể... ít nhất... không nên như vậy!]

[Con lệ quỷ áo đỏ kia làm sao vậy? Tại sao nghe thấy tên Trịnh Vân Phàm liền ngẩng đầu lên?]

[Có thể... lúc còn sống cô ta là fan của Trịnh Vân Phàm?]

Nhìn thấy dòng bình luận này, Hoắc Ngưng cười.

"Cô ta tên là Tống Đình Đình, lúc còn sống đúng là fan của Trịnh Vân Phàm, nhưng cậu chỉ nói đúng một nửa."

[Tống Đình Đình? Cái tên này sao nghe quen vậy? Mọi người đợi tôi đi tra một chút!]

Hoàng Tú mặc kệ Tống Đình Đình là fan của ai.

Bà chỉ hận không thể nghiền nát con quỷ đã hại con gái mình suýt mất mạng này.

"Tại sao cô lại hại con gái tôi!"

Lúc trước, Tống Đình Đình chiếm lấy cơ thể Lâm Song Song thì rất hùng hồn, nhưng lúc này đối mặt với người bị hại, cô ta lại có chút chột dạ.

"Không phải tôi muốn hại con gái bà, là tôi cần một người thế thân, em họ bà và cháu gái bà đã chọn cô ấy cho tôi."

Nữ quỷ áo trắng ôm con, vẻ mặt mờ mịt nhìn Hoắc Ngưng.

"Đại sư, ai mới là hung thủ gϊếŧ tôi vậy?"

Hoắc Ngưng uống một ngụm nước ngọt, chỉ vào Tống Đình Đình mặc váy đỏ, "Cô ta."

Nữ quỷ áo trắng ôm con, ánh mắt mang theo thù hận như một con dao găm thẳng vào Tống Đình Đình.

"Tôi với cô không thù không oán! Tại sao cô lại hại tôi!"

Mắt cô ngấn lệ, "Lúc đó tôi đã mang thai 7 tháng rồi!"

Tống Đình Đình nhìn cô bằng đôi mắt đen láy, chậm rãi lắc đầu.

"Cô tên là Chu Mạn đúng không? Người muốn hại chết cô cũng không phải tôi, mà là Dư Thanh Tuyết."

Chu Mạn ngẩn người, "Cô đang nói bậy bạ gì vậy!"

"Dư Thanh Tuyết là bà chủ của tôi, cô ấy có lý do gì để hại tôi?"

Hoàng Tú và Lâm Song Song nhìn nhau, cả hai đều thấy được vẻ mặt cau mày của đối phương.

Dư Thanh Tuyết?

Chẳng phải là cháu gái bà sao!

Tống Đình Đình không chú ý tới ánh mắt của hai mẹ con Hoàng Tú, cô ta chỉ nhìn Chu Mạn, nhếch mép đầy mỉa mai.

"Có thể là bởi vì cô là tiểu tam, muốn dựa vào cái thai để leo lên vị trí chính thất, còn cô ta cảm thấy mình bị đe dọa."

Chu Mạn suýt chút nữa thì tức đến mức hồn bay phách lạc.

"Vớ vẩn! Gia đình tôi hạnh phúc, chồng tôi lại đối xử tốt với tôi, tôi bị điên mới đi làm tiểu tam cho cái tên béo múp như Triệu Khải!"

Tống Đình Đình nhíu mày.

"Cô đừng vội phản bác, tôi không phải là không có chứng cứ."

Sau khi biến thành lệ quỷ và bị làm thành bùa âm, có một khoảng thời gian Tống Đình Đình không có linh trí.

Cô ta không nhớ những gì đã xảy ra lúc còn sống, cũng không nhớ mình là ai.

Mỗi ngày cô ta sống trong bùa âm, việc cần làm chính là tiếp nhận sự cúng bái và hoàn thành tâm nguyện của chủ nhân.

Vì vậy, mỗi một việc mà chủ nhân dặn dò cô ta làm, cô ta đều nhớ rất rõ ràng.