[A a a! Streamer chắc tối nay mất mạng ở đây rồi!]
[Hu hu hu, tôi tặng streamer năm chai rượu vang, không vì gì cả, chỉ để yên tâm thôi. Streamer, sau khi chết đừng tìm tôi nhé, không phải tôi bắt cô livestream đâu!]
[Chúc mừng! Anti-fan của anh Phàm cuối cùng cũng gặp báo ứng! Tao đi đăng bài phát quà trong siêu thoại đây, con đàn bà đê tiện chết đi thì tốt!]
[Lầu trên yên tâm, nếu streamer chết thật, chắc chắn sẽ đi tìm mày đầu tiên đấy.]
[Vậy thì tốt, mẹ tao quen mấy đại sư, nhất định phải khiến con tiện nhân này hồn bay phách lạc, hí hí.]
[Lầu trên còn ở đây hóng chuyện, đi xem Weibo đi, anh trai cô bị bóc phốt tuyển phi rồi kìa. Lêu lêu, còn dám bỏ thuốc mê cưỡng ép người ta nữa chứ!]
[Lầu trên chậm quá, Trịnh Vân Phàm bây giờ còn bị bóc thêm chuyện bắt nạt đồng nghiệp và nuôi tiểu quỷ nữa!]
[Chết cười mất, đúng là một đám vô tri hùa theo nhau, lo mà quan tâm nữ streamer sắp chết của mấy người đi!]
[Sao ai cũng cho rằng streamer sẽ chết thế? Tôi lại nghĩ giây tiếp theo mấy con ác quỷ này sẽ tan thành tro bụi cơ!]
[Lầu trên chỉ biết nói phét, đại sư còn không dám nói… Ơ khoan!]
Hoắc Ngưng khẽ lật tay, một luồng kim quang bắn ra. Chỉ trong nháy mắt, con ác quỷ kia đã tan thành tro bụi, chỉ còn tiếng hét thảm vang vọng bên tai.
Còn lại con quỷ nữ áo trắng ôm quỷ con co rúm người, run rẩy nhìn cô.
"Đại… đại sư tha mạng, tôi bị con ác quỷ vừa rồi ép phải đến đây!"
Hoắc Ngưng nhìn nó với ánh mắt phức tạp.
Thật đáng thương, mang thai bảy tháng, vậy mà lại bị người ta dùng bùa âm hại chết.
Sau khi chết còn bị dùng trận pháp trấn hồn để giam giữ trên con đường này.
Những người như cô, dương thọ chưa hết lại bị người ta hãm hại sẽ không thể đầu thai chuyển kiếp được.
Hoắc Ngưng giơ tay lên, một lá bùa liền bay ra ngoài, bọc vải được chôn dưới gốc cây bay lên không trung, rồi nhanh chóng hóa thành tro bụi.
Thứ đó chính là nguồn gốc giam cầm nữ quỷ áo trắng này.
Hoắc Ngưng cong môi.
"Muốn biết mình chết như thế nào không?"
Đúng vậy, nữ quỷ áo trắng này đến chết cũng không biết mình tại sao lại chết.
Cô còn tưởng rằng mình xui xẻo, mới gặp tai nạn xe cộ trên đường đi khám thai.
Nữ quỷ áo trắng ôm quỷ nhỏ trong tay, ngơ ngác nhìn Hoắc Ngưng.
"Tôi... tôi không ra ngoài được."
Hoắc Ngưng nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo, "Trước đây không ra ngoài được, bây giờ có thể rồi."
"Đi, đi gặp con lệ quỷ đã gϊếŧ chết cô, tiện thể hỏi xem nó bị ai sai khiến."
Hoắc Ngưng phẩy tay áo.
Sương đen trong nháy mắt tan biến, đất trời lại khôi phục vẻ trong xanh như trước.
Hoắc Ngưng mở cửa xe, giải trừ cấm chế do mình thiết lập, nữ quỷ áo trắng ngơ ngác ôm quỷ nhỏ bay vào trong.
Bác tài suýt chút nữa thì hồn bay phách lạc.
Bấy lâu nay, bác vẫn luôn là người kiên định theo chủ nghĩa vô thần.
Nhưng chuyện hôm nay, đủ để tam quan của bác trong hơn bốn mươi năm qua bị chà đạp.
Hoắc Ngưng giơ tay lên, dùng thuật cách không thủ vật, hút quả hồ lô mà bác tài dùng để trang trí vào tay mình.
Cô nhìn nữ quỷ áo trắng, "Tự ôm con chui vào trong đi, đừng dọa người ta."
Nữ quỷ áo trắng rất nghe lời gật đầu, ngoan ngoãn ôm con chui vào hồ lô.
"Bác tài, đưa điện thoại cho cháu với ạ, chúng ta tạm dừng livestream, bác lái xe đến điểm cũ trước."
Bác tài run rẩy trả điện thoại cho cô.
Bác muốn khóc mà không ra nước mắt, "Đại... đại sư, tôi cảm thấy mình không thể lái xe được, tứ chi và linh hồn của tôi đều đang run rẩy."
Hoắc Ngưng nhìn bác một cái, sau đó niệm một đoạn chú ngữ mà bác không hiểu.
"Thái thượng đài tinh, ứng biến vô đình, khu tà phược mị, bảo mệnh hộ thân, trí tuệ minh tịnh, tâm thần an ninh, tam hồn vĩnh cửu, phách vô tang khuynh!"
Giọng nói vừa dứt, bác tài cảm thấy có thứ gì đó rơi vào người mình.
Sau đó, kỳ diệu là tay bác không còn run nữa, cảm giác âm dương đó nhảy ra ngoài, linh hồn run rẩy cũng biến mất.
Bác thấy vô cùng kỳ lạ.
"Đại sư, cô thật lợi hại! Nhưng sao cô không trực tiếp dán một lá bùa lên người tôi?"
Hoắc Ngưng khẽ nheo mắt.
"Thông thường cháu đều ném bùa, nhưng hôm nay muốn ra vẻ ngầu một chút."
Xe dừng lại bên đường, Hoắc Ngưng tâm trạng cực kỳ tốt.
Vừa rồi, cô đã bỏ túi một vạn sáu.
Bác tài cẩn thận nâng niu 8 lá bùa hộ mệnh mua từ Hoắc Ngưng, hai mắt rưng rưng nhìn cô, "Đại sư, cảm ơn cô!"
"Tôi thay mặt vợ, hai con trai, còn cả bố mẹ ruột và bố mẹ vợ tôi cảm ơn cô!"
Hoắc Ngưng phẩy phẩy tay, đóng cửa xe, "Không cần khách sáo."
Sau khi bác tài về nhà, người nhà bác biết bác bỏ ra một vạn sáu chỉ để mua 8 lá bùa hộ mệnh, suýt chút nữa thì tức giận đến mức báo cảnh sát.
Cho đến khi bác lấy ra đoạn phim kỳ quái do camera hành trình ghi lại, người nhà mới im lặng đeo lá bùa hộ mệnh vào người.
Nhưng đó là chuyện sau này.
***
Lúc này, Hoàng Tú đang đứng bên đường nắm tay Lâm Song Song, lo lắng bất an nhìn Hoắc Ngưng.
"Hoắc đại sư, tôi thật sự không dám để con gái tôi ở nhà một mình, nên tôi gọi nó xuống cùng tôi đón cô, chắc không sao chứ?"
Hoắc Ngưng lắc đầu, "Không sao, bây giờ dương khí trên người cô ấy yếu, phơi nắng một chút sẽ tốt cho cô ấy."
Sắc mặt Lâm Song Song vẫn còn hơi tái, nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều.
"Hoắc đại sư, cảm ơn cô, lần này nếu không có cô, có lẽ tôi đã thật sự chết rồi."
Hoắc Ngưng xua tay, "Bây giờ nói điều này vẫn còn quá sớm, đi thôi, trước tiên đi gặp con lệ quỷ đã hại cô."
"Nhưng nếu hai người sợ, có thể trốn đi."
Lâm Song Song lắc đầu, "Tôi không sợ, tôi đã gặp cô ta trong mơ rồi."
"Mấy ngày nay tôi cứ mơ đi mơ lại một giấc mơ, mơ thấy mình bị nhốt trong một không gian không bao giờ đi ra được, còn có một người phụ nữ mặc áo đỏ cứ đuổi theo tôi."
Hoàng Tú nắm chặt tay con gái, tuy trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói: "Đại sư, tôi... tôi cũng không sợ."
"Không sợ là được."
Hoắc Ngưng ồ một tiếng, liếc nhìn họ rồi tốt bụng nhắc nhở, "Cái đó, có một chuyện tôi phải nói cho hai người biết, lát nữa trong nhà hai người sẽ có nhiều hơn một con quỷ."
Hoàng Tú: "..."
Lâm Song Song: "..."