Xuyên Thành Trùng Đực, Dùng Mỹ Thực Chinh Phục Toàn Bộ Trùng Tộc

Chương 16

“Tại sao lại quỳ?”

Nora ngồi thẳng lưng, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối: “Thưa hùng chủ, Thư huấn quy định, một thị thư chưa được hùng chủ ân sủng phải quỳ hầu năm ngày trước cửa phòng hùng chủ.”

An Thụy suýt tối sầm mặt mày.

Quỳ hầu năm ngày. Vậy ý của Nora là, tối qua đã quỳ suốt đêm trước cửa phòng anh, nếu hôm nay anh không phát hiện thì cậu sẽ quỳ thêm bốn đêm nữa?

Ngay cả tra khảo phạm nhân cũng không đến mức không cho ngủ liên tục năm ngày.

Sắc mặt An Thụy thay đổi không ngừng, và Nora nhìn thấy hết. Trong lòng cậu càng thêm lo lắng bất an.

Phải chăng cậu đã nói gì sai, khiến hùng chủ không hài lòng?

Còn chưa kịp mở miệng, An Thụy bất ngờ đứng dậy, cúi người xuống trước mặt Nora, rồi kéo ống quần của cậu lên.

“Hùng chủ…”

Sự hoảng sợ trong mắt Nora gần như tràn ra. Cậu muốn đứng dậy, muốn đỡ An Thụy lên, nhưng bị anh giữ chặt lấy cánh tay.

Dù lực của An Thụy không mạnh, Nora cũng không dám giãy giụa, chỉ mấp máy môi định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng thốt nên lời.

An Thụy từ từ kéo ống quần Nora lên, quả nhiên, đôi đầu gối đã bầm tím loang lổ.

“Đau không?”

Nora lắc đầu: “Hùng chủ đừng lo, sẽ khỏi nhanh thôi.”

Khả năng tự phục hồi của trùng cái rất mạnh, vết thương nhỏ thế này chưa đến sáng sẽ lành lại.

An Thụy ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh lặng lẽ nhìn thẳng vào Nora.

“Nhanh khỏi thì không đau sao?”

Nora nghẹn họng.

Dĩ nhiên là không phải.

Trùng cái có khả năng phục hồi mạnh, nhưng cũng nhạy cảm hơn với đau đớn. Vì thế, cùng một vết thương, cảm giác đau của trùng cái gấp đôi so với trùng đực hoặc á trùng cái.

Chỉ là, trùng đực và á trùng cái đều mặc định rằng cơ thể trùng cái khỏe, phục hồi nhanh, lâu dần cả xã hội Trùng tộc đều quên rằng trùng cái cũng biết đau.

Ban đầu Nora định nói không đau, nhưng chẳng hiểu sao, khi đối diện với ánh mắt đen thẳm ấy, cậu lại không thể nói dối.

Cậu khẽ gật đầu, nói nhỏ: “Có đau.”

An Thụy thở dài, lấy dầu xoa bóp ra, tỉ mỉ thoa lên đầu gối Nora.

“Chờ một lát, đừng để dính nước.”

“Cảm ơn hùng chủ.”

Nora kéo anh ngồi lên sofa, rút khăn giấy ra lau tay anh một cách cẩn thận. Đến khi rút đến tờ thứ năm, An Thụy mới phải mở lời ngăn cản.

Nora hơi thất vọng đặt khăn giấy xuống, trong mắt thậm chí còn lộ ra vẻ đáng thương.

Ngoan thật.

Càng ngày càng giống chú chó Đức của anh nuôi trên Lam Tinh.

An Thụy không nhịn được, đưa tay xoa nhẹ mái tóc vàng nhạt của Nora.

“Đừng quỳ nữa, về ngủ đi, chúc ngủ ngon.” Anh đi được vài bước về phòng ngủ, lại quay đầu nhắc nhở, “Sau này cũng không được quỳ nữa.”

Nhìn bóng lưng An Thụy rời đi, cuối cùng Nora không nhịn được, khẽ chạm lêи đỉиɦ đầu mình.

Hình như vẫn còn hơi ấm từ bàn tay của hùng chủ.

Hùng chủ đồng ý chạm vào đỉnh đầu cậu, có phải là dấu hiệu cho thấy cậu vẫn còn cơ hội không?

Nora quyết tâm phải nghiên cứu kỹ các video mà Hạ Tá đã gửi.

An Thụy ngáp dài bước ra khỏi phòng ngủ. Tối qua, để chắc chắn Trùng tộc ngốc nào đó không cứng đầu làm loạn, anh đã dậy vài lần, kiểm tra xem Nora có ngoan ngoãn về phòng ngủ không.

Kết quả là tối qua anh gần như không ngủ được, giờ thì buồn ngủ chết đi được.

“Hùng chủ chào buổi sáng.”

An Thụy miễn cưỡng nở một nụ cười: “Chào buổi sáng.”

Anh ngồi xuống bàn ăn, tiện tay cầm một lát bánh mì nướng, bỗng nhớ ra điều gì đó.

“Cái Thư huấn của cậu còn không? Đưa tôi một quyển.”

Anh nhất định phải xem thử, xem Trùng Tinh còn quy định kỳ cục gì nữa.

Nora chớp mắt bối rối, không hiểu hùng chủ muốn Thư huấn để làm gì, nhưng vẫn theo quy tắc của thị thư, cung kính đáp lời, lấy từ kho đồ ra một quyển Thư huấn, hai tay đưa cho An Thụy.

Nhận lấy cuốn Thư huấn dày như từ điển Từ Hải, An Thụy suýt nữa trật cả tay.

Anh mở sách ra. Trang đầu tiên là một đoạn giới thiệu, trên đó viết mấy dòng chữ to rõ ràng:

“Hùng tôn, thư ti, tự cổ chí kim, thiên đạo tự nhiên. Phu trùng cái, phải lấy khiêm nhường, kính trọng, cẩn thận làm tự hào. Nay viết Thư huấn, để răn lời nói hành vi, mong mọi người cẩn thận ghi nhớ.”

Phần mục lục chia sách làm bốn phần: Quy tắc chung, Quy tắc thư quân, Quy tắc thị thư, Quy tắc nô thư. Trong đó quy định rõ ràng mọi lời nói, cử chỉ của trùng cái.

Nhìn những dòng chữ san sát trong sách, An Thụy như nhìn thấy vô số trùng cái xuất sắc bị chặt đứt đôi cánh mơ ước, đè gãy xương sống kiêu hãnh, đeo vào chiếc gông vô hình, cuối cùng phải quỳ rạp dưới chân trùng đực.