Một miếng trứng đưa vào miệng, mắt Nora lập tức sáng lên.
Trứng giòn bên ngoài, mềm bên trong, được phủ lớp sốt cà chua chua ngọt. Hai nguyên liệu tưởng chừng không hợp nhau, nhưng khi kết hợp lại mang đến hương vị tuyệt vời.
Nora ăn sạch phần trứng trong bát chỉ trong vài đũa, rồi vội vàng gắp thịt viên.
Nhân thịt dai giòn, đậm đà với chút cay nhẹ của tiêu, không thua kém gì món trứng xào cà chua.
Nora không khỏi tự hỏi, phải chăng những buổi học nấu ăn trước đây của mình đều vô ích.
An Thụy nhìn Nora với đôi má phồng lên như quả bóng, bất giác nhớ đến chú chuột hamster của bạn cùng phòng thời đại học.
Không kể bao nhiêu đồ ăn, chú hamster đó đều cố nhét vào miệng, ăn đến mức đôi má phồng lên.
An Thụy vừa nghĩ, trong đầu vừa hiện lên hình ảnh một chú chuột hamster mặc quân phục, bên ngoài lạnh lùng kiêu ngạo, về nhà lại ôm hộp thức ăn gặm rào rào.
Sao mà buồn cười thế chứ.
Thế là, lúc Nora ngẩng đầu gắp thức ăn, ánh mắt cậu bất chợt chạm phải nụ cười đầy ẩn ý của An Thụy.
Tay của Nora run lên.
Hỏng rồi, cậu hình như làm sai rồi.
Hùng chủ cho phép cậu – một nô thư – cùng bàn ăn cơm đã là khoan dung lắm rồi, vậy mà cậu lại dùng đũa của mình để gắp thức ăn.
Ngay cả trùng cái được sủng ái nhất cũng không được phép dùng chung dụng cụ ăn với hùng chủ.
Nora vẫn nhớ lúc nhỏ ở nhờ nhà hùng chủ của anh trai, chỉ vì lỡ dùng sai dụng cụ ăn của trùng đực mà bị treo lên xà nhà đánh. Nếu không phải anh trai từ quân bộ về cứu, có lẽ cậu đã không qua khỏi.
Từ đó, Nora hiểu rõ rằng, trước mặt trùng đực, mạng của trùng cái còn rẻ hơn cỏ.
Nhìn miếng trứng xào cà chua trên thìa, toàn thân Nora bắt đầu run rẩy. Cuối cùng, cậu quyết định quỳ xuống nhận lỗi.
Tuy nhiên, ngay khi cậu định đứng dậy, hùng chủ đã ấn cậu ngồi xuống.
An Thụy nhận lấy thìa của Nora, gắp phần trứng xào cà chua trên đó bỏ lại vào bát của cậu, rồi múc thêm một muỗng canh.
"Muốn thử cơm chan canh không?"
Ánh mắt hoang mang của Nora một lần nữa biến thành bối rối.
Hùng chủ không chê dụng cụ ăn của cậu sao?
Cậu ngẩn người hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng đáp "vâng," sau đó giống như cỗ máy, xúc một thìa cơm đưa vào miệng.
"Ngon không?"
Nora cúi thấp hàng mi, che đi khóe mắt hơi đỏ.
"Ngon."
Đêm hôm đó, An Thụy nằm trên giường, nghiêm túc xem lại video trong ngày.
Từ biểu hiện của Nora, không khó để nhận ra rằng, trong Trùng tộc, trùng đực biết nấu ăn hiếm chẳng khác gì người ngoài hành tinh trên Lam Tinh.
Vậy nên, nếu muốn video không bị cấm, anh phải giả làm trùng cái hoặc á trùng cái.
An Thụy cố gắng lục lại ký ức của thân xác này, sự khác biệt lớn nhất về ngoại hình giữa trùng cái và trùng đực chính là màu tóc và mắt. trùng đực luôn có tóc đen, mắt đen, trong khi tóc và mắt của trùng cái thì sặc sỡ.
Về phần cánh trùng, chỉ xuất hiện khi trùng cái động dục hoặc bạo loạn tinh thần, bình thường không thể nhìn thấy.
Xem ra, anh chỉ cần mua một bộ tóc giả và kính áp tròng màu.
An Thụy mở cửa hàng trên trí não, nhanh chóng tìm thấy hàng loạt nhà cung cấp tóc giả và kính áp tròng.
Trong xã hội mà nữ nhiều nam ít, ngành làm đẹp của Trùng tộc vô cùng phát triển. Ngoại trừ tóc giả và kính áp tròng màu đen bị cấm bán chính thức, các màu sắc khác gần như đầy đủ không thiếu gì.
An Thụy chỉ tốn một chút tiền đã mua được thiết bị phù hợp. Sau khi tắt trí não, anh nằm trên giường nhưng không hề buồn ngủ.
Nếu không có gì bất ngờ, rất nhanh anh sẽ có thể đăng video bình thường trở lại.
Vì quá phấn khích, An Thụy ngồi dậy khỏi giường, ra ngoài chờ bưu kiện.
Vừa mở cửa, anh mới đi được hai bước thì đá phải một vật gì đó ấm nóng, suýt nữa thì ngã.
Giật mình, anh vội bật đèn, và ngay lập tức thấy Nora đang quỳ thẳng tắp trước cửa nhà mình.
An Thụy: Cứu tôi với!
“Cậu cậu cậu đang làm gì thế này!” An Thụy cuống cuồng đỡ Nora đứng dậy, “Tối rồi không ngủ, quỳ ở đây làm cái gì?”
Nora cúi đầu, mím môi: “Xin lỗi hùng chủ, đã làm phiền ngài nghỉ ngơi.”
Trong lòng An Thụy bỗng dâng lên một cảm giác bất lực.
Anh cứ nghĩ hai ngày qua mình và Nora đã sống khá hòa hợp, thậm chí Nora đã phần nào chấp nhận quan niệm của anh.
Nhưng đến giờ anh mới nhận ra, bản thân hoàn toàn không hiểu văn hóa của Trùng Tinh, càng không hiểu trong đầu Nora đang nghĩ gì.
Anh hít sâu một hơi, kéo Nora vào phòng khách ngồi xuống.