“Hùng chủ, dao nguy hiểm, xin hãy để tôi làm.”
Mười mấy năm nấu ăn trên Lam Tinh, cắt không biết bao nhiêu nguyên liệu, An Thụy lại một lần nữa bị dân Trùng Tinh làm cho cạn lời.
Một con dao làm bếp, có thể nguy hiểm cỡ nào chứ.
Có lẽ giờ anh đã hiểu tại sao video của mình lại bị phán vi phạm.
Trùng Tinh đúng là coi trùng đực như trùng tể ba tuổi không biết tự lập.
Không đúng, trên Lam Tinh, trùng tể ba tuổi nấu cơm chiên trứng còn nổi tiếng, nhưng sẽ không bị cấm.
Đám trùng đực này chắc chỉ tự lập như trùng tể một tuổi rưỡi.
Hãy tưởng tượng trùng tể một tuổi rưỡi trèo lên bếp đảo chảo…
Thật sự nên bị cấm.
Nhưng nhìn Nora như thể không đạt mục đích thề không đứng dậy, cuối cùng An Thụy đành dừng tay.
“Cậu cắt đi. Bí gọt vỏ, cắt lát mỏng. Cà chua cắt miếng nhỏ.”
Đôi mắt Nora sáng bừng, như sợ An Thụy đổi ý, lập tức đứng dậy giật lấy dao, gọt vỏ bí, rồi cắt thành miếng nhỏ đều tăm tắp.
An Thụy vừa đập trứng xong, ngoảnh lại đã thấy trên thớt một chồng bí thái lát đều tăm tắp và một đống cà chua cắt khối gọn gàng.
Anh suýt nữa làm đổ trứng trong tay vì kinh ngạc.
Không hổ danh người có thể điêu khắc đại bàng từ táo, kỹ năng dùng dao này, ngay cả đầu bếp chuyên nghiệp trên Lam Tinh cũng chưa chắc sánh bằng.
“Hùng chủ, bí và cà chua đã xong.”
Nora đứng thẳng như báo cáo tình hình quân sự.
“Cảm ơn.”
Đầu tai Nora lại thoáng ánh đỏ đầy đáng ngờ.
"Tất cả đều là việc Nora nên làm."
An Thụy mỉm cười, bật bếp từ, đổ dầu vào chảo, bỏ bí vào rồi chuẩn bị đảo. Nhưng ngay sau đó, anh đã bị Nora bế thẳng vào phòng khách.
"Cậu đang làm gì—"
Câu nói còn chưa ra khỏi miệng, đồng tử của An Thụy bỗng co lại.
Trên lưng của trùng cái tóc vàng lại xuất hiện một đôi cánh trong suốt.
Dưới ánh đèn, đôi cánh phản chiếu hoa văn vàng óng đẹp mắt, nhưng viền ngoài lại đầy những gai xương sắc nhọn, toát lên một vẻ đẹp đẫm máu.
An Thụy không kìm được, nuốt nước bọt.
Bạn cùng phòng của anh cũng đẹp trai quá mức rồi!
Đột nhiên, một hương thơm kỳ lạ bay vào mũi An Thụy, hơi giống mùi táo chín, thơm mát xen lẫn chút ngọt ngào.
Rất dễ chịu.
Nhưng An Thụy nhớ trong nhà đâu có táo.
Anh không kìm được, lại ngửi thêm lần nữa, bỗng nhận ra hương thơm này dường như phát ra từ cơ thể Nora.
Loài trùng cái này thật quá thần kỳ.
"Hùng chủ, ngài… ngài…"
An Thụy giật mình tỉnh táo lại, mới phát hiện đầu mũi của mình gần như sắp chạm vào cổ Nora.
"Xin… xin lỗi."
Mặt An Thụy hơi đỏ, vội đứng thẳng người.
Nora bối rối mím môi.
Cậu cảm nhận được rằng hùng chủ dường như có chút thích tin tức tố của mình, vậy có phải cậu nên nhân cơ hội này để hầu hạ ngài ấy?
Nora cắn răng, định cởϊ qυầи áo thì An Thụy đột ngột nhảy dựng lên.
"Chết tiệt, bí của tôi!"
An Thụy chạy được vài bước về phía bếp thì lại bị Nora ôm lấy. Dù chủ cũ của thân xác này được coi là cao lớn trong số các trùng đực, chiều cao tương đương Nora – một quân thư tiêu chuẩn, nhưng thể chất thì hoàn toàn khác biệt.
Nora vừa dùng sức, An Thụy đã cảm thấy hai cánh tay mình như bị kẹp chặt bởi kìm sắt, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Thể chất của trùng đực này cũng quá kém rồi.
An Thụy âm thầm thêm mục luyện tập cơ thể vào lịch trình của mình.
"Thả tôi ra, bí sắp cháy rồi."
"Hùng chủ, hình như bếp bị nổ, ngài đừng vào đó."
An Thụy: …
"Bếp không nổ, đó chỉ là âm thanh khi nấu ăn thôi." An Thụy cố gắng giải thích, "Cậu nhớ lần trước khi rán bò bít tết không, chẳng phải cũng có tiếng xèo xèo như vậy sao?"
Nora do dự một lát, cuối cùng từ từ thả tay ra. An Thụy chạy nhanh vào bếp, đảo bí vài cái.
May quá, chưa cháy.
Anh lại xào thêm vài lượt, sau đó đổ nước, đợi nước sôi thì cho thịt viên vào. Cuối cùng thêm lượng muối, tiêu và chút bột gừng vừa phải là xong.
Nấu xong canh bí, An Thụy lại nhanh chóng làm món trứng xào cà chua. Dù khi cà chua vào chảo, Nora vẫn lộ vẻ khẩn trương như báo động tập hợp, nhưng ít nhất cậu không lao vào kéo An Thụy về ghế sô pha phòng khách nữa.
Nora nhìn món trứng xào cà chua và canh bí thịt viên tỏa mùi thơm phức trước mặt, lén nuốt nước bọt.
An Thụy mỉm cười, múc một thìa trứng xào cà chua bỏ vào bát của Nora: "Ăn đi."
Đôi mắt màu xanh lam thoáng vẻ lúng túng.
"Đa… đa tạ hùng chủ."
Nora cẩn thận nói lời cảm ơn, đợi đến khi An Thụy bắt đầu ăn, cậu mới lặng lẽ cúi đầu xúc cơm.