Đúng là bệnh hoạn.
Có lẽ giờ anh đã hiểu tại sao từ khi đến đây, Nora lúc nào cũng rụt rè cẩn trọng như đi trên băng mỏng, thậm chí nhiều điều anh nói, Nora không thể hiểu.
An Thụy khẽ thở dài, đặt sách sang một bên.
“Sau này ở nhà, không cần làm theo những quy tắc này.” Anh gắp một quả trứng chiên bỏ vào bát của Nora. “Cũng không cần xem tôi là hùng chủ của cậu, cứ thoải mái chút đi.”
Nora cúi đầu cảm ơn, đôi mắt xanh thẳm như biển không cẩn thận mà phủ một tầng u ám.
Hùng chủ dường như vẫn không thích cậu, thậm chí không muốn chấp nhận cậu.
Dù An Thụy không biết trùng ngốc phía đối diện đang nghĩ gì, nhưng cũng có thể nhận ra Nora chưa hiểu rõ ý của mình.
Không sao, ngày tháng còn dài mà.
Sau bữa sáng, An Thụy nhìn Nora đang chuẩn bị tới quân bộ, đột nhiên lên tiếng.
“À này, cậu vội không?”
Nora nghe gọi thì quay đầu lại: “Hùng chủ, ngài có gì chỉ dạy?”
An Thụy giơ lên hộp quà vừa mở.
“Cậu có thể giúp tôi đeo kính áp tròng không?”
Tóc giả thì ai cũng có thể đội được, chỉ cần che đi tóc đen là được, nhưng kính áp tròng thì thật sự anh không tự làm được.
Nora nhìn cặp kính áp tròng màu xanh lá trong tay An Thụy, toàn thân đều ngây ra.
Tóc đen, mắt đen là dấu hiệu đặc trưng của trùng đực, cũng là niềm kiêu hãnh của họ. Không có ai trong số trùng đực muốn che đi đôi mắt đen của mình.
Thấy Nora vẫn còn ngơ ngẩn, An Thụy chủ động bước tới, nhét kính áp tròng vào tay Nora.
“Tôi muốn quay video nấu ăn, nhưng mấy video trước bị tố là giả mạo trùng đực để thu hút lượt xem và bị gỡ xuống rồi. Tôi nghĩ thôi thì hóa trang thành trùng cái luôn.”
Nora lúc này mới bừng tỉnh: “Ngài… ngài thiếu tiền sao? Ngài có thể dùng tiền của tôi mà.”
An Thụy giữ tay Nora khi cậcậu định mở trí não: “Tôi muốn tự mình kiếm tiền mà. Với lại, một mình ở nhà chán chết đi được. Cậu giúp tôi một chút được không?”
Trùng đực xinh đẹp nhẹ nắm lấy tay áo Nora, lắc lư vài lần, khiến đầu tai Nora cũng đỏ ửng lên.
Cậu nghĩ, cho dù hùng chủ của cậu muốn hái sao trên trời, cậu cũng chẳng nỡ từ chối.
Nora theo bản năng khẽ ho một tiếng, tiến lại gần, cẩn thận nâng mắt An Thụy lên, nhẹ nhàng đặt kính áp tròng vào.
Mùi hương trái cây quen thuộc thoang thoảng xâm nhập vào mũi An Thụy, ngọt ngào như mứt trái cây, không nồng đậm, nhưng lại không thể nào phớt lờ.
Trời ơi, bạn cùng phòng của anh sao lại thơm đến thế?
Thật sự dễ khiến người ta mắc sai lầm quá.
An Thụy cố gắng kiềm chế ham muốn dụi mũi vào cổ Nora để hít hà mùi hương, cũng như trái tim đang đập loạn nhịp của mình, đến mức chẳng biết lúc nào Nora đã đeo xong kính áp tròng cho anh.
“Hùng chủ?”
Tới khi Nora không nhịn được lên tiếng nhắc, An Thụy mới giật mình tỉnh lại.
“Cảm ơn cậu nhé.”
Nora lắc đầu ngại ngùng, bỗng nhớ ra điều gì: “Đúng rồi, hùng chủ, nếu ngài muốn làm blogger nấu ăn, sao không trực tiếp livestream?”
An Thụy khó hiểu nhướng mày.
“Livestream có thể chia sẻ vị giác.”
Nora mở trí não, trình diễn ngay tại chỗ.
Cái gọi là chia sẻ vị giác không chỉ đơn thuần là vị giác, mà còn bao gồm cả khứu giác và xúc giác mô phỏng, mang lại cảm giác chân thực cho người xem, với độ hoàn thiện lên tới 90%.
Tất nhiên, dữ liệu mà khán giả tiếp xúc chỉ là mô phỏng, nên thức ăn “ăn” được trong livestream sẽ không tạo ra cảm giác no, càng không thể thay thế bữa ăn thực tế.
An Thụy ngạc nhiên mở to mắt.
Không hổ là thời đại tinh tế, quá sức hiện đại!
Anh còn lo món cơm chiên trứng bình thường của mình không đủ hấp dẫn đám trùng thích hình thức này nữa.
Tiễn Nora xong, An Thụy lập tức mặc tạp dề, mở trí não.
Anh nghĩ ngợi một chút, đổi tên tài khoản thành “Tiểu An thích nấu ăn”, lưỡng lự một lúc rồi quyết định đặt tiêu đề livestream là “Hướng dẫn làm món mà trùng đực cực thích.”
Anh thật sự không muốn làm vậy, nhưng trước cám dỗ của lượt xem, anh không còn cách nào khác.
An Thụy chỉnh đốn cảm xúc, nhấn bắt đầu phát trực tiếp, rồi mỉm cười chào khán giả.
“Xin chào mọi người, chào mừng đến với kênh livestream của Tiểu An. Hôm nay tôi sẽ mang đến cho mọi người món cơm chiên trứng, cực kỳ đơn giản, chỉ cần làm theo tôi là được.”
Anh cầm nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn bên cạnh: “Nguyên liệu chúng ta cần hôm nay gồm cơm nguội, trứng gà, cà rốt, dưa leo và thịt bò băm.”
Buổi sáng ngày thường lưu lượng truy cập không cao, hơn nữa An Thụy lại dùng tài khoản mới, sau vài phút phát trực tiếp chỉ có lác đác năm, sáu người xem, bình luận càng ít ỏi.