Thích Ngươi

Chương 12

Edit: Phượng Chiếu Ngọc

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Thược Dược yên lặng đi theo sau Mạc Thần, cảm thấy chán nản đến mức sắp khóc. Chuyện này có liên quan gì đến hắn? Lời như vậy sao mà hắn có thể nói ra được, hắn thật sự chán ghét nàng đến nỗi, liền gặp dịp thì chơi cũng không muốn?

Về đến nhà, Mạc Thần tiến vào phòng, “phanh” đóng cửa lại.

Mà Thược Dược ngồi ở trên lầu thang phát ngốc.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Thược Dược nghe được thanh âm kinh ngạc của lão cha: “Sao lại về sớm như vậy? Mạc Thần đâu? Ta kêu nó đi đưa túi tiền cho con, con không thấy nó sao?”

Thược Dược khóc không ra nước mắt nói: “Cha, đừng nói nữa……”

***

Đã nhiều ngày, Mạc Thần tính tình thật không tốt, đối với Thược Dược càng là không có sắc mặt tốt, Thược Dược vô cùng buồn bực, chỉ đành phải trốn ở trong hiệu thuốc, định tránh mặt hắn mấy ngày.

Lâm Tử Phong tới hiệu thuốc đi tìm Thược Dược, Thược Dược hận không thể dùng cây chổi đem y đuổi ra ngoài.

Lâm Tử Phong còn bày ra vẻ mặt vô tội nói: “Còn không phải chỉ là một cái hôn thôi sao?”

Thược Dược cắn răng nói: “Chúng ta có giao tình mười mấy năm, ngươi còn hố ta như vậy, chính vì nụ hôn này, hiện tại Mạc Thần không để ý tới ta.”

Lâm Tử Phong vội nói: “Ta sẽ cùng Mạc Thần giải thích, giữa ta và ngươi không có gì.”

Thược Dược oán khí miễn cưỡng hoà hoãn, nàng nói: “Về sau ngươi đừng lại làm mấy hành động không thể giải thích này với ta nữa, ta thực chán ghét.”

Lâm Tử Phong nguyên bản cười hì hì, nghe được lời này, y ngẩn người, nhíu mày hỏi: “Chán ghét sao?”

“Thực chán ghét!” Thược Dược đề cao thanh âm nói.

Lâm Tử Phong bỗng nhiên cầm lấy sổ sách trên bàn, nặng nề mà gõ lên đầu Thược Dược một chút.

Thược Dược ăn đau đến che lại đầu, đột nhiên ngước mắt trừng y: “Lâm Tử Phong! Ngươi!”

Lâm Tử Phong trừng mắt nhìn Thược Dược, y nói: “Ngươi cho rằng ta bằng lòng hôn ngươi sao?”

Dứt lời, Lâm Tử Phong xoay người rời đi.

Thược Dược cũng sinh khí, y còn cảm thấy chính mình có lý?

Thược Dược cũng không biết Lâm Tử Phong có cùng Mạc Thần giải thích hay không, bởi vì Mạc Thần chủ động cùng Thược Dược nói chuyện, cũng đã là chuyện của nửa tháng sau.

Thược Dược trải qua nửa tháng nỗ lực, đã giúp Mạc Thần làm vài bộ y phục. Nàng canh lúc Mạc Thần đang có tâm tình tốt, liền tung ta tung tăng mà cầm một bộ y phục vừa mới hoàn thành chạy lên lầu hai.

“Phu quân.” Thược Dược đẩy cửa ra, bỗng nhiên một trang giấy trắng hướng về phía nàng bay tới.