Edit: Phượng Chiếu Ngọc
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Thược Dược bắt lấy trang giấy, tập trung nhìn vào, bên trong là nét chữ mạnh mẽ hữu lực. Thược Dược nhìn kỹ hơn, lại xem không hiểu chữ ở bên trong, đang muốn hỏi Mạc Thần đây là cái gì, lại thấy sắc mặt khẩn trương của Mạc Thần.
Mạc Thần vội tiến lên đoạt lấy trang giấy trên tay Thược Dược, có chút bất an mà nhìn thoáng qua Thược Dược, hầu kết lăn lộn vài cái: “Vừa rồi những chữ đó, ngươi thấy được?”
Thược Dược gật gật đầu.
Mạc Thần ngập ngừng vài giây, lại là một câu giải thích nói cũng nói không nên lời.
Kỳ Nguyệt viết thư cho hắn, nói nàng sắp tới Hàng Châu rồi, nàng nói sẽ dẫn hắn đi.
Hai năm trước, hắn đã cùng Kỳ Nguyệt ước định, chỉ cần nữ hoàng không còn giận hắn nữa, Kỳ Nguyệt liền tới tìm hắn, dẫn hắn rời đi.
Nếu như Thược Dược nhìn thấy……
Mạc Thần chỉ cảm thấy trái tim mình bỗng nhiên thắt lại.
“Nhưng mà, chữ ở bên trong một cái ta cũng xem không hiểu.” Thược Dược thẳng thắn nói.
Mạc Thần âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Phu quân, ngươi xem, đây là y phục ta làm cho ngươi.” Thược Dược không có ý định truy cứu chuyện vừa rồi, giơ y phục trong tay lên khoe.
“Tới, mau thử xem.” Thược Dược vội thúc giục.
Mặc dù Mạc Thần đã nhiều lần nhấn mạnh mình sẽ không mặc chúng, nhưng nhìn đến nụ cười xán lạn kia của nàng, Mạc Thần trong lòng có chút áy náy, ngoan ngoãn mà mặc bộ y phục mới vào.
“Đẹp!” Thược Dược cao hứng vỗ tay.
Người trước mắt, thân hình thon dài, tóc đen như thác nước, y phục bạch ngọc khiến cho khí chất của hắn càng thêm xuất trần, phảng phất muốn mọc cánh thành tiên.
Thược Dược vui rạo rực giúp hắn cởi y phục, nàng muốn giúp hắn sửa lại một số chi tiết của bộ y phục.
Nhìn thân ảnh thỏa mãn rời đi của Thược Dược, Mạc Thần chỉ cảm thấy trong lòng ngũ vị tạp trần.
Giữa trưa, Thược Dược đang ở hiệu thuốc bốc thuốc, bỗng nhiên mập mạp vội vã chạy tiến vào, thở hồng hộc kêu: “Thược Dược, mau về nhà, có một nữ nhân không rõ lai lịch muốn mang Mạc Thần nhà ngươi đi.”
“Cái gì?” Thược Dược vừa nghe, liền nhảy dựng lên.
Nàng đi theo mập mạp vội vàng chạy về nhà, liền nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi mặc hoa phục liếc mắt đưa tình nhìn Mạc Thần, mà Mạc Thần cúi đầu, thấy không rõ thần sắc.
“Thược Dược, còn không đi vào? Thất thần làm gì?” Mập mạp đẩy đẩy Thược Dược.
Lại thấy Thược Dược tựa như người mất hồn, ấp úng nói:
“Kỳ Nguyệt……”
Tác giả có lời muốn nói:
Trong truyện nữ chính không có tình cảm với nam phụ, nam chính không có tình cảm với nữ phụ, truyện sẽ không có tình tiết máu chó, cả nhà yên tâm đọc tiếp nhé. 😘