Edit: Phượng Chiếu Ngọc
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
“Thật sự phải đi vào sao?” Thược Dược trốn ở góc phòng khẩn trương không thôi, nếu để lão cha biết được nàng đi tới loại địa phương này, thế nào cũng sẽ đánh gãy chân của nàng. Còn nếu để Mạc Thần biết, nàng ở trong lòng hắn vốn dĩ đã có hình tượng không tốt, khẳng định sẽ lại càng trở nên hỏng bét.
“Dong dài cái gì nha!” Lâm Tử Phong dùng ngón tay gõ nhẹ lên đầu Thược Dược: “Cố lên, chung thân đại sự của ta đều nhờ cả vào ngươi hết đấy!”
“Nói thật, ta cảm thấy nữ nhân đi Câu Lan Viện đều không phải người tốt lắm, nàng có thể sau khi thổ lộ cùng ngươi, sẽ đi trăng hoa tiếp? Loại nữ nhân này không xứng với ngươi……”
“Vớ vẩn, bằng vào việc nàng có dũng khí gửi thư tình cho ta, nàng liền xứng đôi.” Lâm Tử Phong túm lấy cổ áo Thược Dược, kéo nàng vào trong Câu Lan Viện.
Thược Dược oa oa gọi bậy, khiến cho người qua đường xung quanh liên tiếp nhìn lại, khiến Thược Dược xấu hổ đến mức hận không thể chui vào khe đất.
Mười lăm phút sau, Thược Dược đầy mặt đỏ bừng, vừa lăn vừa bò mà chạy ra khỏi Câu Lan Viện, nàng đi vào đã bị nam nhân lột y phục, vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới tâm hồn của nàng.
Lâm Tử Phong đi ở phía sau nàng đỡ trán thở dài, để Thược Dược tới Câu Lan Viện giúp y tìm nữ nhân kia, là sai lầm lớn nhất của cuộc đời y.
Nha đầu này sau khi đi vào liền sống chết nắm lấy tay áo của y không bỏ, ngượng ngùng xoắn xít giống như một tiểu nam tử. Y thật không rõ, đã là nữ tử thành hôn rồi mà vì sao lại thẹn thùng thành bộ dáng này?
“Tử Phong, ta không giúp được ngươi, ngươi vẫn là nên đi tìm người khác đi?” Thược Dược vẻ mặt đưa đám nói.
Nhìn Thược Dược đầy mặt đỏ bừng, Lâm Tử Phong đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười: “Vừa rồi chúng ta không phải đã đi vào rồi sao? Các công tử ở bên trong tư sắc đều là không tồi.”
Thược Dược kêu rên một tiếng, xoay người muốn đi, lại bị Lâm Tử Phong túm chặt cánh tay, tiến đến bên tai nàng cười nhẹ: “Không thể nào, ngươi vẫn còn là xử nữ chứ?”
“Ngươi, ngươi nói bậy cái gì?” Thược Dược lắp bắp.
Lâm Tử Phong kinh ngạc nhìn nàng: “Thật sự là vậy à!”
Thược Dược vội xoay người muốn đi, Lâm Tử Phong lại túm chặt cánh tay của nàng.
“Làm, làm cái gì?”
Lâm Tử Phong dựa sát vào người nàng, ở trên môi nàng áp xuống một nụ hôn, y thấp giọng hỏi: “Vậy đây là nụ hôn đầu tiên sao?”
Lâm Tử Phong đột nhiên cảm giác được có một tầm mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm hắn, quay đầu nhìn lại, ở cách đó không xa, một nam tử xinh đẹp tuyệt luân đang nhìn y cùng Thược Dược, mắt đẹp lạnh như băng sương.
Thược Dược vội vàng đẩy Lâm Tử Phong ra, đang định mắng chửi thì nhìn thấy Mạc Thần.
“Phu quân……”
Mạc Thần lạnh lùng mà nhìn lướt qua Thược Dược, xoay người liền đi.
Thược Dược bất chấp tất cả, vội đuổi theo: “Phu quân, phu quân, sự tình không phải như ngươi nghĩ đâu……”
Mạc Thần đột nhiên dừng lại bước chân, nhìn cũng không thèm nhìn Thược Dược liếc mắt một cái, mở miệng nói: “Đây không phải là chuyện của ta.”
Thược Dược nghẹn lời, gục đầu xuống.
Mạc Thần liếc nhìn người đột nhiên im lặng, lửa giận càng bùng lên mạnh mẽ.
Lừa gạt phu quân cùng phụ thân, cùng nam nhân khác đi dạo Câu Lan Viện, làm trò trước mặt phu quân cùng nam nhân khác tình chàng ý thϊếp, xong việc vẫn không biết hối cải mà còn bày ra vẻ mặt ủy khuất!