Edit: Phượng Chiếu Ngọc
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Nửa tháng sau, chân của Thược Dược đã tốt lên rất nhiều, có thể ra khỏi cửa.
Tuy rằng đi lâu, chân sẽ rất đau, nhưng đi ra ngoài mở hiệu thuốc vẫn là có thể làm được.
Lão cha không ở đây, sinh ý của hiệu thuốc vô cùng thảm đạm. Thược Dược chợp mắt một lát, đang muốn tiến vào mộng đẹp, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, khiến Thược Dược sợ tới mức nhảy dựng lên, linh hồn thiếu chút nữa bay đi.
Liền thấy Lâm Tử Phong che miệng cười vui vẻ, đôi mắt hoa đào quyến rũ cong thành hình trăng lưỡi liềm: “Thược Dược, ngươi quá đáng yêu.”
Thược Dược vỗ về trái tim đang đập loạn không ngừng của mình, trừng mắt nhìn Lâm Tử Phong thỉnh thoảng biếи ŧɦái một chút, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có gì xin chỉ giáo, Lâm công tử.”
Lâm Tử Phong chớp chớp mắt: “Ngày mai, bồi ta đi dạo Câu Lan Viện một chút.”
Sắc mặt Thược Dược thoắt cái đỏ bừng: “Ngươi, ngươi còn ra thể thống gì nữa!”
Ngón tay thon dài của Lâm Tử Phong nâng cằm Thược Dược lên, tiến đến bên tai Thược Dược nói nhỏ: “Dựa vào mười mấy năm giao tình của chúng ta, ngươi không giúp đỡ xíu sao? Đây là chuyện chung thân đại sự cả đời của ta đó……”
“Thược Dược, Thược Dược……” Lão cha kêu to kéo Thược Dược như đi vào cõi thần tiên trở về thực tại.
“Chuyện gì ạ?” Thược Dược hoàn hồn, nhìn phía lão cha.
“Ăn cơm liền ăn cơm đi, con đang nghĩ cái gì vậy! Ta gọi mười mấy lần đều không trả lời.” Lão cha có chút trách cứ nói.
Thược Dược nhìn thoáng qua Mạc Thần vẫn đang trầm mặc, sắp xếp lại câu từ một chút, quay đầu nói với lão cha: “Ngày mai con sẽ không đi hiệu thuốc, con muốn đến chợ mua một số thứ.”
“Mua cái gì?” Lão cha dừng đũa lại hỏi.
“Cũng không có gì ạ, đều là mua giúp bằng hữu.” Thược Dược nhớ tới Lâm Tử Phong, có chút chột dạ mà trả lời.
“Để Mạc Thần bồi con cùng đi?”
Mạc Thần vừa định mở miệng cự tuyệt, lại có một thanh âm khác so với hắn càng nhanh hơn: “Không cần không cần!”
Thược Dược vội xua tay: “Con đã có hẹn trước với Tử Phong rồi ạ.” Thược Dược chưa từng nói dối, bất giác lỡ miệng nói ra.
“Tử Phong?” Lão cha kinh ngạc.
Thanh danh của Lâm Tử Phong không tốt lắm, thân là nam tử, làm việc lại vô cùng khác người, dám đùa giỡn nữ nhân, dám đi dạo Câu Lan Viện, dám xoa eo ở trên phố cùng người cãi nhau.
Mạc Thần bất giác nhíu nhíu mày.
Thược Dược ảo não mà cúi đầu, một lát sau, nàng giải thích nói: “Tử Phong có việc muốn nhờ con giúp, nhưng con bảo đảm, đây không phải là chuyện không ra gì.”
Nàng nhìn về phía lão cha: “Cha, người cũng là người đã nhìn Tử Phong lớn lên, tuy rằng y hành sự quái dị, nhưng tâm địa của y rất tốt. Y sẽ không làm hại con.”
Lão cha nhìn thoáng qua Mạc Thần, nói: “Con hẳn là nên cùng Mạc Thần nói, mà không phải cùng ta nói.”
Thược Dược vội nhìn phía Mạc Thần, “Phu quân, có thể chứ?”
“Tùy ngươi.” Mạc Thần nhàn nhạt mở miệng.
Thược Dược nhìn kỹ thần sắc của Mạc Thần, thấy hắn thần sắc như thường, cũng không có không vui, nàng hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
🔥🔥🔥
Ngọc: tui hóng cảnh nam chính bắt gặp nữ chính ở Câu Lan Viện quá cả nhà ơi 😁😁😁