Linh Trù Làm Ruộng Ở Những Năm 60

Chương 27

Sáng sớm hôm sau, Đường Thanh Thanh đến cửa thôn, một lát sau một chiếc xe bò đi ngang qua. Ngoại trừ người đánh xe còn có Đại Hỉ đang ngồi, đây cũng chính là em của trưởng thôn, là người duy nhất học cấp hai trong thôn Giang Hạ.

Mỗi tuần cậu có thể về nhà một ngày, bình thường đều một mình đi bộ lên trấn, hôm nay vì phải chuyển lương thực và củi lửa mới cố ý mượn xe bò.

Hai người lên tiếng chào nhau, ở trong thôn Đại Hỉ chơi thân với Hắc Oa, nghe cậu bé nói hôm nay Đường Thanh Thanh đi làm gì đó cho nên khi thấy cô xách túi lớn không hề bất ngờ, thậm chí còn giúp cô cầm túi lên xe.

Đại Hỉ thấy sau khi Đường Thanh Thanh lên xe không hề nói gì, không nhịn được mà hỏi: "Chị Thanh Thanh, sao chị biết trên thị trấn có người thu mua thảo dược?"

"Lần trước chị và nhóm người bà Tần đi chợ thấy có cửa hàng ghi bảng hiệu bên ngoài, trên đó viết thu mua thảo dược. Song, chị chưa hỏi bọn họ sẽ mua thứ gì nên hôm nay đi đến tìm vận may." Đường Thanh Thanh giải thích nói.

Cô vừa nói xong Đại Hỉ đã hiểu, cậu từng nghĩ trong làng có nhiều người đi chợ như thế, sao chỉ có mình chị Thanh Thanh phát hiện chỗ thu mua thảo dược, thì ra chị ấy biết chữ.

Xem ra khi mình rảnh rỗi cũng có thể dạo chơi trong trấn, tìm cơ hội nghĩ cách kiếm tiền.

Tuổi của cậu không lớn không nhỏ, không thể để anh nuôi mãi được.

Tốc độ xe bò nhanh hơn đi bộ, càng không nói hôm nay trên đường không có ai cả, đi chưa đến một tiếng đã đến thị trấn.

Xe bò đưa Đại Hỉ đến trường, Đường Thanh Thanh xuống ở cửa trấn.

Tiệm thu mua thảo dược còn chưa mở cửa, cô lấy tiền giấy ra đếm, sau đó đi hợp tác xã mua bán xem thử.

Trong nhà không đủ gia vị nấu cơm, lần trước cô đến muốn mua nhưng không mang đủ tiền.

Đường Thanh Thanh ăn nước nấu rau ba ngày liên tục đã ngán đến tận cổ: Kiểu gì hôm nay cô cũng phải mua gia vị về.

Sáng sớm ở hợp tác xã mua bán không có người, cô nhanh chóng tìm được quầy bán gia vị. Những thứ khác còn dễ nói, nhưng lúc mua xì dầu lại phát hiện mình phải mang bình xì dầu từ nhà đi.

"Đồng chí, nơi này có thừa bình để bán không?" Đường Thanh Thanh không muốn mai phải đi thêm một chuyến nên hỏi thăm.

"Có, một bình nhỏ hai xu, cô có muốn mua không?"

"Có, lấy cho tôi một cái, sau đó đổ xì dầu vào." Cô rút hai xu đưa qua, cuối cùng đã đủ gia vị thường dùng.

Khi mang đồ đến nơi thu mua thảo dược, tiệm đã mở cửa.

"Đồng chí, cho hỏi nơi này thu mua thảo dược à?" Đường Thanh Thanh học theo câu hỏi ở hợp tác xã mua bán.

Trong cửa hàng có một nhân viên mặt tròn, anh ta nhìn lướt qua Đường Thanh Thanh: "Cô mang thảo dược gì đến?"

Đường Thanh Thanh tìm một góc mở túi đồ ra: "Đây là thảo dược bình thường mà tôi tìm được, anh nhìn xem giúp với."

"Hoa tím xéo, xa tiền thảo này chúng tôi không mua. Khi kê toa thứ này mọi người có thể tự tìm được, không bán được. Hạ cô thảo thì có thu số lượng lớn, nhưng giá không cao, hơn nữa làm sạch sẽ như cô mới bán được ba xu nửa ký. Cô muốn bán thì tôi sẽ mang đi cân." Nhân viên nhìn đồ bên trong, nói thẳng.

Ba xu vẫn được, dù sao sau núi thôn Giang Hạ có rất nhiều, một buổi chiều có thể thu hoạch được ba bốn cân, so với làm công điểm còn lời hơn.

Đường Thanh Thanh nói: "Bán!"

Lần này cô mang theo không nhiều xa tiền thảo, chủ yếu là hoa tím xéo và hạ khô thảo. Sau khi cân thì hạ khô thảo chỉ có hai cân mốt, Đường Thanh Thanh nhận được sáu xu ba hào.

Lúc đi ra nhân viên cửa hàng còn nói với Đường Thanh Thanh, cô có thể nhìn xem ở chỗ cô có cây thương truật, cam thảo, cây kim ngân gì đó không. Những thứ này chúng tôi thu mua nhiều, giá cả cao hơn hạ khô thảo!

Đường Thanh Thanh nhìn hình ảnh cây thương truật, cam thảo, cây kim ngân mà nhân viên chỉ.

Chỉ rễ cây thương truật mới có thể làm thuốc, có tác dụng giảm đau, bình thường tháng tám vào thu mới có dược tính tốt nhất, nhưng đào được vào mùa xuân cũng thu mua.

Cam thảo cũng lấy rễ làm thuốc, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, trị ho tiêu đờm. Loại này phải tìm cây sinh trưởng hai ba năm mới có dược tính tốt, mùa xuân nhiệt độ nóng lên, rễ phơi khô nhanh, cho nên với cam thảo thì chỉ cần tách rễ và cành ra rồi buộc lại, hong đến vỏ khô thì có thể đưa đến.