Bây giờ trong cửa hàng thuốc Đông y rất cần cây kim ngân, có công hiệu giải độc, giải nhiệt. Cây kim ngân phải được hái trước khi nụ hoa nở, sau chín giờ nụ hoa bị mặt trời chiếu dễ nở bung, cho nên phải hái lúc sáng khi mặt trời chưa mọc.
Cây kim ngân còn không thể phơi dưới ánh mặt trời, không thì nụ hoa biến thành màu đen, vậy thì bán không có giá. Chỉ có thể đặt ở nơi thoáng giá, từ từ hong khô.
Sau khi hiểu rõ, Đường Thanh Thanh cảm ơn nhân viên bán hàng, sau đó vội đi về thôn Giang Hạ.
Lúc trở về không có xe bò để ngồi, có lẽ cô phải đi hai tiếng, bây giờ nhân lúc mặt trời chưa lêи đỉиɦ mới dễ chịu.
Khó khăn lắm mới về trước mười hai giờ, buổi sáng trâu được Hắc Oa và bạn của cậu bé hỗ trợ đi chăn, bây giờ đã cho về chuồng, phải lấy chút cỏ cho nó ăn.
"Này! Em là con nhà ai, trâu này không thể cho ăn bậy bạ được, mau về nhà đi." Đường Thanh Thanh vừa đến chuồng trâu đã thấy một cô bé đứng trước cửa chuồng, cầm cỏ đút trâu ăn.
Lúc trước, khi đại đội trưởng giao trâu cho Đường Thanh Thanh có dặn không thể để người khác cho trâu ăn, ngộ nhỡ trâu ăn bậy ngã bệnh thì sẽ trừ công điểm của Đường Thanh Thanh.
Người cho trâu ăn là một cô bé, trước kia Đường Thanh Thanh chưa từng gặp. Cô bé bị Đường Thanh Thanh la một câu đã rời đi, cũng không biết đối phương là con nhà ai.
Nhìn cách ăn mặc không giống người của thôn Giang Hạ, chẳng lẽ là người chạy nạn vừa gia nhập?
Nhưng nhìn cũng không giống, Hắc Oa nói những người chạy nạn còn đen hơn cậu bé, còn làn da của cô bé này rất trắng.
Cô dùng linh lực kiểm tra ba con trâu không phát hiện vấn đề gì, cô không quan tâm nữa, đi lấy cỏ đặt ở một bên đặt vào chuồng, sau đó cho thêm nước.
Nhìn trâu ăn vui vẻ, cô yên tâm đi về nhà.
Bây giờ sắp đến giờ cơm, không tiện chạy đến nhà Hắc Oa nên cô nấu cơm trước. Đúng lúc buổi sáng lên trấn mua ít gia vị, không bằng nhân lúc này làm mấy món ăn ngon.
Trong nhà có cá, là lúc trước Hắc Oa và đám bạn nhỏ bắt được cho Đường Thanh Thanh một con.
Sau đó do không có gia vị, Đường Thanh Thanh cảm thấy nấu không ngon nên phơi thành cá khô.
Cô nhanh chóng cắt cá thành miếng nhỏ, sau đó dùng xì dầu và gia vị ướp một phen, lại dùng bát khác pha chế nửa bát tương ớt, tiếp theo cho tương ớt lên cá rồi đem đi hấp.
Nhân tiện, Đường Thanh Thanh lại làm rau trộn.
Rau trong nhà cô chỉ mới nảy mầm, những nhà khác trồng không nhiều. Hơn nữa vào lúc này rau dại trên núi rất tươi tốt nên Đường Thanh Thanh dùng rau dại thay thế rau xanh.
Một lát sau, mùi cá hấp tỏa ra, cô dùng đũa chọc chọc.
Có thể ăn rồi!
Đường Thanh Thanh chuẩn bị bưng thức ăn lên lại nhìn thấy đầu nhỏ ở cổng khiến cô giật mình.
"Hắc Oa, em ngồi ở đó làm gì, dọa chị một phen." Đường Thanh Thanh tức giận nói.
Hắc Oa ngượng ngùng xoa tay: "Chị Thanh Thanh làm đồ ăn thơm quá, em vốn muốn hỏi buổi sáng chị đi lên trấn sao rồi, kết quả bị mùi thức ăn hấp dẫn quên hỏi."
Đường Thanh Thanh nhìn cậu bé như thế, cho dù tức giận hơn nữa cũng không phát tác được, đành lấy thêm một cái bát, sau đó bảo cậu rửa tay ăn cơm.
Hắc Oa liên tục khoát tay: "Chị Thanh Thanh, em ăn rồi mới đến."
"Không sao, em ăn chút thức ăn, nếm thử cá chị làm thôi, không thì để em nhìn chị ăn cũng không hay." Đường Thanh Thanh nói.
Trước đó, khi sức khỏe cô không tốt đã ăn thức ăn bà Tần cho không ít lần, bây giờ chia một chút cho cháu bà ấy cũng là chuyện nên làm.
Hắc Oa hơi lúng túng, nhưng thấy Đường Thanh Thanh bảo cậu ăn thật thì cũng ngồi vào bàn. Song, cậu vô cùng có chừng mực, chỉ gắp một miếng cá và chút rau dại cho vào chén từ từ ăn, không hề động vào cơm độn khoai trên bàn.
"Cho em, cá này hơi mặn, ăn với khoai lang mới được." Đường Thanh Thanh đưa cơm độn khoai qua.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Thanh Thanh thu dọn chén vào bếp, sau đó mới ra ngoài nói với Hắc Oa về thu hoạch buổi trưa.
"Xa tiền thảo không thu à..." Hắc Oa hơi thất vọng.
Trong thôn Giang Hạ có rất nhiều xa tiền thảo, thậm chí không cần đi lên núi thì trong sân của bọn họ có thể kiếm được tận mấy cân.
"Cũng vì thứ này quá phổ biến cho nên người ta mới không cần. Đừng nhụt chí, lần trước chị thấy rất nhiều hạ khô thảo ở sau núi, chúng ta lấy xuống bán cũng được mấy đồng đấy." Đường Thanh Thanh cổ vũ nói.