Hoa tím xéo rất dễ phân biệt, có thể nhìn thấy trên đất hoang hoặc bờ ruộng, nó là bông hoa màu tím xinh đẹp.
Hạ khô thảo lại không mọc ở gần bờ ruộng, nhưng lại có nhiều trong bụi cỏ dại trên núi. Thứ này phơi khô có thể trị chứng viêm, vô cùng được trung y yêu thích.
"Chị Thanh Thanh, thứ này có thể bán lấy tiền thật sao?" Hắc Oa không dám tin, thứ khác cậu bé chưa thấy qua, nhưng mấy hôm trước đã thấy xa tiền thảo trong mâm thức ăn, không ngon lành gì.
"Chắc là được, lúc chị và mẹ em lên trấn thấy có nơi thu mua." Đường Thanh Thanh nghe Hắc Oa hỏi thế, cô hơi không tự tin. Lúc này cô hơi hối hận không đi xem nữa: "Nếu không chúng ta làm một ít, đến lúc đó đi lên trấn bán thử. Nếu thật sự có người thu mua thì chúng ta làm nhiều hơn?"
Hắc Oa đồng ý.
"Nếu trên trấn thật sự có người mua thì em gọi đám đàn em của em tới làm." Lúc nào Tần Hắc Oa cũng nhớ dẫn theo đám đàn em ăn sung mặc sướиɠ.
Chỉ hai ngày ngắn ngủi, hai người đã gom được một bó thảo dược. Đường Thanh Thanh lấy về rửa sạch, sau đó trải lên đệm trúc, sau đó đem đi sân trước phơi khô.
Bà Tần biết Đường Thanh Thanh đi lên trấn chỉ mua hạt giống dưa mới ra, sợ cô lãng phí đất nên bà tìm kiếm trong nhà một phen, lấy hạt giống ớt, hạt giống cà, còn hạt giống bắp ngô, bí đỏ.
Đã có hạt giống trong tay, Đường Thanh Thanh không lãng phí nữa, cô vẩy tất cả vào đất riêng ở sân sau.
Từ sau khi trồng Khí Toàn Thảo ở sân sau, sau đó thả viên linh khí, bây giờ chất đất ở sân sau đã được cải thiện, đặc biệt là mảnh đất nơi có Khí Toàn Thảo, vừa nhìn đã thấy sự khác biệt.
Điều này khiến Đường Thanh Thanh càng thêm cảnh giác, trong khoảng thời gian này cô không cho bất kỳ ai đi đến sân sau.
Một căn nhà lớn như thế chỉ có một mình ở, Đường Thanh Thanh cảm thấy hơi vắng vẻ. Quan trọng nhất là cô không thể ở nhà mãi, nếu có người đến cũng không biết.
Không bằng đi xem có con vật nào thích hợp để trông nhà giữ sân không?
Lần trước cô vào sâu trong núi phát hiện một con hổ màu vàng nhìn rất có sức sống, cô rất thích.
Đáng tiếc khi cô hỏi Hắc Oa việc này lại bị Hắc Oa cười nhạo một phen.
Cậu bé nói cho dù Đường Thanh Thanh có thể bắt được hổ thì người trong thôn cũng không muốn để cô nuôi. Dù sao con vật này hung hăng khát máu, ngộ nhỡ làm bị thương người thì phải xử lý thế nào. Càng không nói đến dáng vẻ này của Đường Thanh Thanh, có lẽ hổ còn chưa đến thì cô đã bị dọa ngất rồi.
Mặc dù cô và Hắc Oa cãi nhau một phen nhưng cô đã hiểu ra mình không nuôi con này được.
"Vậy em nuôi chó đi!" Sau khi đại đội trưởng biết chuyện này thì nói: "Anh biết ở công xã có chó đang mang thai, con chó đực phối giống với con chó đó từng làm chó nghiệp vụ, còn lập công. Nếu em muốn thì lần sau đi họp anh hỏi cho em."
"Cảm ơn đại đội trưởng, vậy anh biết chỗ nào mua dê mẹ không? Đang mang thai hay vừa sinh cũng được." Đường Thanh Thanh hơi ngượng ngùng hỏi.
Đại đội trưởng nhíu mày: "Thứ này không dễ mua, hơn nữa giá không thấp. Hai con dê trong đại đội chúng ta đã có giá mười đồng, nếu như mua dê mẹ còn quý hơn nữa đấy."
Đường Thanh Thanh cảm thấy mười lăm đồng trở xuống có thể chấp nhận, cô vốn giữ ba mươi đồng từ lúc giữa năm để mua lương thực, nhưng hôm nay kế hoạch thay đổi, cô là người có công điểm.
Vậy thì không cần phải giữ nhiều như thế, cho nên cô muốn dùng một nửa mua dê. Nếu là dê mẹ mang thai sẽ tốt hơn, dê con nuôi mấy tháng đã có thể ăn thịt, vô cùng có lời.
Đại đội trưởng thấy cô như đã có tính toán cũng không nói thêm gì nữa, chỉ tỏ ý sẽ giúp cô nhìn xem nơi nào có bán.
Sau khi tính toán chi tiêu tiền bạc trong nhà xong, Đường Thanh Thanh vội vàng kiếm tiền. Cô nhìn thảo dược trong sân đã phơi khô hoàn toàn.
"Hắc Oa, ngày mai chị lên trấn xem thử, nếu thảo dược có thể bán thì chúng ta tiếp tục làm, những thứ này tháng năm, tháng sáu mới hết." Đường Thanh Thanh vô cùng mong chờ.
Hắc Oa cũng thế, cậu bé còn cố ý đi ra ngoài một chuyến, trở về mới nói với Đường Thanh Thanh ngày mai Đại Hỉ cũng đi lên trấn, cô có thể ngồi xe bò đi cùng.
Đây đúng là tin tức tốt, lần trước đi xa như thế, chân Đường Thanh Thanh sắp phồng rộp lên.