"Em rất hiểu chuyện đấy." Đường Kiến Bình lẩm bẩm nói.
Sau đó hai người ngồi ở đó chờ trâu ăn no, lúc sắp trở về, Đường Kiến Bình còn dẫn cô đi mấy nơi, đây là nơi anh ta thường đi chăn trâu.
Sau khi dặn dò mọi chuyện, hai người tự mình tách ra.
Chuyện có người chạy nạn sắp đến định cư trong thôn không giấu được lâu, thời gian dần qua người trong thôn đều biết.
Nhìn thấy mọi người bàn tán ầm ĩ, trưởng thôn buộc phải triệu tập tất cả mọi người họp bàn.
Trên sân phơi lúa, trưởng thôn đứng phía trước, hai vị bô lão của tộc đứng ở một bên.
"Bà con, mọi người đã biết gần đây có người chạy nạn sẽ đến nơi chúng ta định cư, chuyện này công xã đã thông báo cho biết. Đại đội Giang Hạ của chúng ta sẽ có mười một hộ, khoảng hai mươi bảy người gia nhập. Mấy hôm nay cần mọi người giúp xây nhà ở, mau chóng xây xong trước khi mạ mọc." Trưởng thôn hô to giải thích rõ mọi chuyện.
Đại đội Giang Hạ thêm người đã là chuyện chắc chắn, chỉ là bên công xã có việc chưa giải quyết xong nên bọn họ không có cách đón người về.
Trưởng thôn nói xong cũng không nói gì nữa, cho mọi người có thời gian tiêu hóa chuyện này.
Sau này, đại đội Giang Hạ không chỉ có người tộc Đường và tộc Tần nữa!
Mọi người nghe trưởng thôn nói xong thì trong lòng hơi căng thẳng.
"Trưởng thôn, đại đội chúng ta nhất định phải thêm người sao? Nơi này chúng ta không đông, lương thực hàng năm chỉ đủ để sống tạm." Có người ngoài vào còn phải chia lương thực cho bọn họ, quá đáng ghét.
"Đúng thế, ở nơi chúng ta ngoại trừ đất đã khai hoang, trên vùng núi không thể nào trồng lương thực được, vậy chẳng phải nói muốn chia lương thực từ miệng chúng ta ư?"
"Mọi người yên lặng một chút, chuyện này tôi đã nói với bí thư rồi. Sau khi bọn họ đến nơi chúng ta ở thì ngoại trừ đất chúng ta có, còn có thể khai hoang thêm năm mươi mẫu ở phía bắc. Từ ba năm trước, đất khai hoang này đã thuộc về đại đội chúng ta." Trưởng thôn vội giải thích.
Mặc dù phía bắc hơi cằn cỗi nhưng so với nơi khác cũng xem như là tốt, hơn nữa lương thực trồng ra vào ba năm trước đều thuộc về mình.
Chuyện mua bán có lời này phần lớn mọi người đều không nói gì, những người còn lại có ý kiến cũng chỉ khẽ thì thầm.
Sau khi trưởng thôn nói xong đến bô lão tộc Tần lên nói: "Lâu nhất là khoảng một tuần sau những người kia sẽ đến đại đội chúng ta, chuyện này không thể thay đổi. Bây giờ mọi người đừng nghĩ nhiều, ngoại trừ làm việc thật tốt thì đồ trong nhà cũng phải thu dọn gọn gàng, đừng để lung tung. Nếu trong nhà không có người phải khóa cửa thật kỹ, sau này xảy ra chuyện đừng trách tôi không nhắc nhở."
Lời này vừa nói ra, mọi người lại ồn ào.
Nhưng bô lão tộc Tần không dể ý đến mọi người, ông lui về sau hút thuốc.
"Mọi người yên lặng chút, tôi còn có chuyện nói thêm." Trưởng thôn đứng lên lần nữa: "Thôn chúng ta đổi tên thành đại đội Giang Hạ đã lâu rồi, tôi biết mọi người đã quen gọi tôi là "Trưởng thôn", nhưng công xã có quy định đổi thôn thành lập đại đội sản xuất, sau này thôn chúng ta còn có người ngoài đến, cho nên mọi người hãy gọi tôi là "Đại đội trưởng" đi. Từ hôm nay trở đi sẽ tập luyện, nếu ai gọi sai thì phạt người đó đi dọn phân."
Nếu là người một nhà, có hai bô lão trong tộc trấn giữ, mình thấy không có chuyện gì cũng tùy cho bọn họ vui vẻ. Nhưng sau này chỉ sợ sẽ khác biệt, phải cẩn thận một chút mới tốt.
"Thanh Thanh, sau này chúng ta không thể gọi là "Chú trưởng thôn" được, phải gọi là "Chú đội trưởng" nhé." Không biết Hắc Oa chui ra từ nơi nào, giống như ông cụ non mà căn dặn Đường Thanh Thanh.
Đường Thanh Thanh liếc nhìn cậu bé, nói: "Đúng thế đồng chí Tần Hắc Oa, sau này phải gọi là "Đại đội trưởng". Còn nữa, sau này chị phải đi chăn trâu, không thể chạy khắp núi cùng em được nữa."
Nói xong, Đường Thanh Thanh còn cảm thấy hơi đáng tiếc, phía sau núi cô còn chưa đi hết. Sau này trong nhà phải trồng trọt, sớm muộn đi chăn trâu, còn phải dành thời gian rèn luyện. Cô quá bận rộn..."
Vốn tưởng rằng Tần Hắc Oa sẽ thất vọng, không ngờ trước đó cậu bé đã tiếp nhận chuyện này.
"Ha ha, chị Thanh Thanh, đại đội trưởng cũng cho em đi chăn dê, mỗi ngày hai công điểm, chúng ta có thể đi cùng nhau."
Những năm gần đây đại đội Giang Hạ không chăn heo, trái lại nuôi hai con dê và ba con trâu. Giữa dê và trâu thì trâu quan trọng hơn, cho nên công điểm của Đường Thanh Thanh cao hơn.