Linh Trù Làm Ruộng Ở Những Năm 60

Chương 22

Một đám trẻ con ra ngoài từ sớm, không đến giờ cơm trưa đừng mong nhìn thấy người.

Không gặp được người, Đường Thanh Thanh thất vọng đi về, lại gặp trưởng thôn đến tìm cô ở ngoài cửa nhà họ Đường.

"Trưởng thôn, anh tìm em à?" Đường Thanh Thanh khó hiểu hỏi.

Trưởng thôn gật đầu: "Đi vào hãy nói."

Nói xong ra hiệu Đường Thanh Thanh mở cửa.

Thật ra trước đó cô chỉ khép hờ, không đóng chặt cửa, lúc này chỉ cần đưa tay đẩy là được.

"Sau này em ra ngoài phải khóa cửa lại, như thế không an toàn." Trưởng thôn thấy thế thì dặn dò.

"Vâng..." Đường Thanh Thanh gật đầu, chỉ là sự khó hiểu trong lòng dâng lên.

"Hôm nay anh đến tìm cháu là muốn hỏi tiếp theo em có muốn bắt đầu làm việc không. Trước đó em phải giữ đạo hiếu cho chị Đường, bây giờ đã qua lúc chịu tang, anh thấy cháu thường đi ra ngoài, đã như thế cháu có muốn nhận việc làm không, tốt xấu gì cũng kiếm chút công điểm."

Đường Thanh Thanh nhìn thoáng qua trưởng thôn, biểu lộ anh muốn tốt cho cô khiến cô không thể từ chối. Cô không có tất cả ký ức của nguyên thân nên rất nhiều chuyện chỉ có thể chậm rãi tìm hiểu.

Trong thôn Giang Hạ, ngoài vài đứa nhỏ được yêu chiều, đúng là ai cũng phải đi làm ruộng kiếm công điểm. Vậy thì lúc này cô phải vui vẻ đồng ý mới đúng.

Đường Thanh Thanh hơi do dự.

"Trưởng thôn, không biết bây giờ có thể nhận việc gì?" Trước đó Đường Thanh Thanh đã hỏi chị Hai Tần, đàn ông trong thôn sẽ làm việc nặng hơn, giống như cày ruộng, phụ nữ làm việc nhẹ hơn như là vung hạt giống này nọ.

Trưởng thôn nhìn cô nói: “Anh định sắp xếp em đi chăn trâu."

Chuyện này lúc trước do cháu bô lão tộc họ Đường làm, bây giờ thằng nhóc kia không đi học nữa nên đổi làm việc khác, dù sao mỗi ngày chăn trâu chỉ được năm công điểm.

Trưởng thôn lo Đường Thanh Thanh ngại công điểm ít, nói: "Công việc này đơn giản, chính là buổi sáng mỗi ngày dẫn trâu đi ăn cỏ, chờ nó ăn xong thì em có thể để ở nơi đó hoặc dẫn về chuồng. Buổi chiều làm như thế lần nữa, chỉ là buổi tối khi tan tầm cần cầm sọt cỏ cho trâu ăn về. Cách ba hay năm ngày dọn dẹp chuồng trâu là được, chỉ cần trâu ăn no, những lúc rảnh em làm gì cũng được."

Nói thật, nếu không phải sức khỏe Đường Thanh Thanh không tốt, lại là con liệt sĩ thì những việc này không đến lượt cô.

"Vâng, em nhận việc này, cảm ơn trưởng thôn." Đường Thanh Thanh cười nói.

Trưởng thôn hài lòng gật đầu: "Đã như thế, vậy chiều nay em và cháu trai của bô lão họ Đường cùng đi chăn trâu, để nó nói cho cháu biết mấy nơi thường chăn trâu, chuyện này anh đã nói với nó rồi."

"Vâng, chiều nay em sẽ qua."

Tiễn trưởng thôn xong, Đường Thanh Thanh ngồi trên ghế không nhúc nhích.

Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy hôm nay trưởng thôn vội vàng muốn cô bắt đầu làm việc.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Vào lúc xế chiều khi đi chăn trâu cùng Đường Kiến Bình thì cô đã nghe được đáp án.

"Anh nói là bên công xã sẽ sắp xếp một nhóm người chạy nạn đến thôn của chúng ta, cho nên muốn cho chúng ta đi làm việc trước sao?" Đường Thanh Thanh khó hiểu, chuyện người chạy nạn và bắt đầu làm việc liên quan gì nhau?

"Ôi, sao đầu óc em không hoạt động thế, sau này những người chạy nạn kia vào đại đội của chúng ta, cũng giống như chúng ta. Trước kia em không làm việc, không có công điểm, chờ khi chia lương thực sẽ lấy tiền ra mua. Người trong tộc chúng ta đương nhiên sẽ không nói gì về chuyện này, nhưng sau này những kẻ ngoại lai kia sẽ bàn tán, nói không chừng còn báo cáo công xã nữa." Đường Kiến Bình vội nói.

Đường Thanh Thanh hiểu rõ gật đầu: "Cho nên trưởng thôn mới sắp xếp cho em đi chăn trâu, như thế em cũng có công điểm, cho dù ít thì vẫn có tư cách được chia lương thực."

"Đúng, mặc dù công điểm không nhiều, nhưng em chỉ có một mình, đất riêng lại trồng lương thực, có lẽ không cần mua lương thực nữa. Hơn nữa chăn trâu không khó, chắc chắn em sẽ làm được."

"Anh rất thông minh đấy, chuyện này nếu không nhờ anh nói với em thì em cũng không hiểu." Đường Thanh Thanh chân thành nói.

Cô không qua lại với nhiều người, nếu không phải đã quen với Đường Kiến Bình thì cô không biết nên mở miệng thế nào.

Đường Kiến Bình nghe nói vậy thì lúng túng: "Em đừng nói lung tung với bên ngoài, chuyện này anh nghe lén đại đội trưởng nói với ông của anh mới biết. Nếu em nói với người ngoài, sau này nhìn thấy anh hãy ngoan ngoãn gọi chú đi."

"Yên tâm, em sẽ không nói với người khác." Đường Thanh Thanh nghiêm túc nói, người tu đạo trọng lời hứa, chắc chắn cô sẽ không nói ra.