Nhìn xem đám người đến người đi trong phiên chợ, trong lòng Đường Thanh Thanh cầu nguyện: Người tốt phải có kết cục tốt, mấy bà cụ là người tốt, đừng xảy ra chuyện gì đấy!"
Đợi gần nửa giờ, chị Hai Tần mới cùng nhóm bà cụ trở lại.
Nhìn thấy mặt Đường Thanh Thanh bị phơi nắng đỏ lên, ngượng ngùng giải thích: "Thanh Thanh, chờ lâu rồi phải không, vừa rồi chúng ta nhìn thấy người chạy nạn từ nơi khác đến. Những người kia đáng thương quá nên chúng ta nhìn lâu một chút."
"Chạy nạn!" Đường Thanh Thanh mờ mịt.
"Đúng thế, chẳng phải mấy năm nay rất nhiều nơi mùa màng không tốt sao, nghe nói những người này ở cách chúng ta hai tỉnh. Ở nơi bọn họ đã lâu không có mưa, chờ tiếp nữa chỉ sợ phải chết khát nên cực chẳng đã phải dẫn người nhà chạy đến nơi của chúng ta." Sau đó cô còn lén nói khẽ với Đường Thanh Thanh: "Vừa rồi chị vừa nhìn thấy bí thư công xã đi đến, có lẽ những người này sẽ đến ở công xã của chúng ta."
"Vậy sao, vậy có liên quan đến thôn chúng ta không?"
Vị trí thôn Giang Hạ hoang vu, phần lớn tự cung tự cấp, bình thường công xã có nhiệm vụ gì cũng chỉ sai khiến những đội sản xuất giàu có thôi.
Chị Hai Tần lắc đầu, chuyện này chị không biết, vẫn phải về thôn hỏi ý của trưởng thôn đã.
Phiên chợ sắp tan, xe bò của thôn bọn họ cũng chầm chậm chạy đến, chỉ là khác với lúc đền. Lúc này tất cả mọi người mua rất nhiều đồ, cho nên trên xe bò chỉ còn hai chỗ ngồi.
"Em và chị đi bộ đi, xe bò cho nhóm bà cụ ngồi." Đường Thanh Thanh vội nói, hôm nay cô đi lại trên trấn lâu như thế, cảm thấy thân thể thoải mái hơn nhiều.
Trên đường đi mọi người vừa đi vừa nghỉ, nói hôm nay đi lên trấn có thu hoạch, bầu không khí vô cùng tốt, mọi người không hề cảm thấy mệt mỏi.
Sau khi trở về làng, Đường Thanh Thanh từ chối lời mời của bà Tần, một mình trở về nhà.
Cô lấy hạt giống dưa hấu mua lúc sáng ra, sau đó lấy một viên linh khí ra khỏi hộp, hóa lỏng nó, lại chọn ba mươi hạt giống có sức sống tốt vùi vào trong đất.
Lúc đầu cô chỉ định trồng hai mươi hạt giống, nhưng nghĩ đây là lần đầu tiên mình trồng, khi trồng sẽ xuất hiện hao tổn, mới thêm mười hạt.
Song, chất lượng hạt giống thật sự không tệ, tốc độ hấp thu linh khí cũng rất nhanh chóng. Chưa đến hai mươi phút, hạt giống hơi khô lép đã căng đầy.
Cô lo lắng sẽ bị chị Hai Tần nhìn ra sự khác biệt, nên không nghỉ ngơi mà bắt đầu làm theo nhân viên bán hạt giống nói.
Vì cô đã ngâm hạt giống trong linh thủy nên không cần ngâm nước ấm, từ trong phòng tìm ra một chiếc khăn mặt chưa dùng, cất hạt giống trong đó.
Lúc này nhiệt độ trong phòng là năm đến mười lăm độ, đối với hạt giống mà nói, cần phải đặt ở nơi ấm áp mới có thể nảy mầm nhanh, cho nên Đường Thanh Thanh bỏ khăn mặt vào chăn nhỏ trên giường.
Sau khi xử lý xong những việc này, cô lại đi nhìn hai cặp thỏ kia, cho chúng ăn cỏ xanh và uống nước mát, kiểm tra l*иg thỏ, không nhìn thấy gì hư hại mới yên tâm rời đi.
Đi đến sân sau vậy chắc chắn phải đi xem Khí Toàn Thảo quý giá!
Có lẽ hôm qua vùi hai viên linh khí đã có tác dụng, mặc dù bụi cỏ đổi nơi trồng nhưng vẫn rất có sức sống.
Sau thanh minh, trời đổ mưa nhiều.
Đối với Khí Toàn Thảo mà nói sẽ không tốt, vì trời mưa thì sẽ không có ánh trăng chiếu rọi, Khí Toàn Thảo không thể chứa đựng ánh trăng được.
Không có trăng thì không thể tu luyện nhanh hơn, nhưng Khí toàn thảo, hạt giống dưa hấu đều cầm viên linh khí. Đường Thanh Thanh chỉ có thể khôi phục lịch làm việc và nghỉ ngơi như trước, mỗi ngày ở trong phòng cố gắng tu luyện, nén linh khí tu luyện thành viên linh khí.
Cố gắng suốt một tuần lễ, cuối cùng đã làm được hai viên linh khí, còn chưa kịp tích lũy đã bỏ vào bụi Khí Toàn Thảo.
Lúc này mầm dưa hấu đã lớn cỡ ngón út, bọn chúng nằm sát cạnh nhau, lúc cần thiết thì cô sẽ tách chúng ra.
Đường Thanh Thanh suy nghĩ một phen, cô trồng mầm dưa hấu sát bụi Khí Toàn Thảo, như thế cho dù có người đến sân sau cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Ở nhà mấy hôm, hôm nay cô quyết định đi ra ngoài một phen.
Vì muốn có được viên linh khí nên mấy hôm nay không nấu cơm đàng hoàng, mỗi ngày không ăn cháo hoa dưa muối thì cũng ăn bánh bột ngô, ăn đến mức cả người sắp bị thương.
Đầu tiên cô đi tìm Hắc Oa, kết quả thằng nhóc này thấy Đường Thanh Thanh không ra ngoài nên đã trở về đội ngũ ban đầu, tiếp tục lên làm lão đại.