Mặc dù Đường Thanh Thanh không biết hôm nay phải lên núi làm gì, nhưng cô đã quen mang gia vị bên mình. Cho dù đổi không gian khác thì thói quen này vẫn giữ nguyên.
"Chị Thanh Thanh, chúng em có mang theo muối ăn, chị xem có cần không?" Hắc Oa đưa muối qua.
"Được rồi, các em đưa đồ sẽ nướng vào hôm nay qua đây, để chi làm."
Đã phải làm việc thì không bằng tự mình làm, cô phải nướng chín đồ bọn nhỏ đem đến mới được.
Đường Thanh Thanh cầm rổ bắt đầu làm việc.
Cho tới nay, ở trong mắt Hắc Oa thì Đường Thanh Thanh là nhân vật được bảo vệ, trong ấn tượng mặc dù cô lớn hơn Hắc Oa nhưng dáng dấp lại gầy nhỏ, vì chịu đói lâu dài nên gương mặt lộ rõ xương, sắc mặt vàng như nến, không thể hình dung ra vẻ đẹp.
Song, lúc này Đường Thanh Thanh đứng trước đống lửa, vẻ mặt tự tin, gương mặt được ánh lửa chiếu rọi còn có vẻ hồng hào. Có lẽ gần đây cô ăn được nên khuôn mặt dần tròn đầy, nhìn còn cảm thấy xinh đẹp!
"Wow! Thơm quá đi..." Tam Dương hơi kích động.
Lúc đầu khi thấy chị Thanh Thanh muốn làm, cậu hơi không muốn, dù sao nhìn cô không giống người biết nấu cơm. Nhưng lão đại đã đứng đó nhìn chằm chằm, cậu không dám phàn nàn, không ngờ tay nghề của chị Thanh Thanh tốt như thế.
Thật là lão đại chính là lão đại, ánh mắt chính xác như thế!
Hắc Oa đứng cạnh Đường Thanh Thanh, bị mùi thơm kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt hơn. Cậu bé nhìn con cá kia được nướng chín, vội cầm lá cây bảo Đường Thanh Thanh để cá lên đó.
Sau khi ăn cá nướng và những thứ đồ mang lên núi, mọi người quét dọn sân bãi, lại đào bùn lấp nơi nhóm lửa rồi mới ôm bụng xuống núi.
Nói thật, bọn họ ăn trên núi rất nhiều lần, chỉ có lần này ăn vui vẻ nhất.
Trong lòng nhóm trẻ thầm nghĩ: Không biết sau này lão đại có gọi chị Thanh Thanh đi nữa không.
Ở bên ngoài cả buổi chiều, thân thể yếu ớt của Đường Thanh Thanh chịu không nổi. Cô không còn sức đi sân sau ngó một phen đã nằm lên giường.
Hôm qua đi lên núi, lúc trở về không dùng khăn nóng xoa, cuối cùng đã xuất hiện hậu quả.
Từ trên giường đi qua ghế, chỉ mấy bước ngắn ngủi mà Đường Thanh Thanh tốn gần mười phút. Trong quá trình này không chỉ chân bị tê mà xương cốt cùng đau ê ẩm.
Thân thể yếu ớt này khiến Đường Thanh Thanh chịu không được.
Năm đó ở Tu Tiên Giới, mặc dù cô tốn rất nhiều thời gian vào việc bếp núc nhưng không hề buông lỏng việc tu luyện linh khí, không thì đã không thể đi qua lại giữ bí cảnh.
Song, hôm nay chỉ lên núi một chuyến đã thành như thế này.
Đường Thanh Thanh không chấp nhận được nhưng cũng không tiếp tục phí linh lực suy nghĩ nữa, cô khống chế linh lực di chuyển toàn thân, cảm giác tê dại hoàn toàn tan biến.
Sau khi cảm thấy thân thể đã khỏe, Đường Thanh Thanh không muốn tu luyện nữa. Cô đi đến sân sau, đầu tiên là nhìn nơi chôn viên linh khí, không phát hiện gì bất thường, dường như chất đất không hề thay đổi.
Chẳng lẽ... Cô đã nghĩ nhiều rồi sao?
Đường Thanh Thanh không muốn từ bỏ, cô nhìn viên linh khí đã tiêu hao không còn bao nhiêu, lại lấy hai viên khỏi hộp tiếp tục chôn xuống.
Nói không chừng vì linh khí trong viên linh khí quá ít nên không thể khiến chất đất thay đổi.
Đường Thanh Thanh suy nghĩ lạc quan.
Dù sao mười viên linh khí chỉ đủ để cô sống hơn mười ngày mà thôi, nếu như trồng linh tài thành công thì cô có thể sống như người bình thường.
Làm xong xuôi việc bên này thì cô lại nhìn rau đang trồng trong đất.
Mấy hôm nay cô dựa vào lời bà Tần nói mà tưới nước, nhưng những hạt giống này không hề nhúc nhích, không biết hôm nay có khác biệt gì không.
"Ôi... Nảy mầm thật rồi?" Đường Thanh Thanh vô cùng kinh ngạc.
Những hạt giống này vốn không thể thành linh tài, nhưng trước khi cô nghĩ ra cách trồng được linh tài thì thực phẩm bình thường có thể khiến cô no, duy trì dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên cô trồng trọt thành công, có ý nghĩa vô cùng to lớn.
Đường Thanh Thanh ôm tâm trạng phấn khởi, nhìn mảnh đất này một phen, nhưng chỉ có hạt giống bắp ngô nảy mầm, những cây khác không có động tĩnh gì cả.
Đến khi Đường Thanh Thanh không nhịn được nữa, cô chuyển linh khí cho hạt giống đậu giác, khi cảm nhận được hạt giống tràn đầy sức sống mới dừng.
Ha ha... Buổi chiều lại đến nhìn xem, chắc chắn những hạt đậu này sẽ nảy mầm.
Làm xong chuyện buổi sáng, không còn việc gì làm nữa, Đường Thanh Thanh tản bộ mấy vòng trong nhà sau đó quyết định đi tìm Hắc Oa.