Linh Trù Làm Ruộng Ở Những Năm 60

Chương 10

Bà Tần nói cô biết trên trấn có cửa hàng hạt giống, nhìn khoảnh đất trơ trọi này bà cụ không hỏi nữa, đi đến một bên khác: "Vậy hôm nay chúng ta trồng mảnh đất này, bên kia cháu muốn trồng gì thì lúc đi chợ vào tiệm xem thử."

Sân sau đủ lớn, cho dù chỉ trồng một nửa cũng đủ bé Thanh ăn, phía bên kia để cô chơi vậy.

Trong khoảng thời gian này mỗi ngày Đường Thanh Thanh không tu luyện thì cũng đi chăm sóc đất riêng ở sân sau. Cho dù mỗi ngày cô đều bận rộn nhưng lại rất thú vị.

Song, Hắc Oa không cảm thấy thế!

Cậu bé thấy Đường Thanh Thanh luôn ở trong nhà, sợ cô buồn sinh bệnh nên gọi đám bạn nhỏ, lôi kéo Đường Thanh Thanh cùng đi lên núi.

Đúng lúc đất riêng ở sân sau đã được chăm nom sắp xong, trồng loại nào cũng đã trồng xong, đi lên núi một phen không tệ.

Đường Thanh Thanh không từ chối!

"Hắc Oa, chẳng phải trước đó đại đội trưởng nói không cho chúng ta lên núi sao?" Đột nhiên Đường Thanh Thanh nhớ chuyện này, vội hỏi.

"Chị Thanh Thanh, em đã nói chị phải ra ngoài nhiều một chút. Đại đội trưởng đã bỏ lệnh cấm rồi, bác Đường đã dẫn người lên núi xem xét, những động vật kia đều ở trong núi sâu, có lẽ con heo rừng kia đi lầm đường." Câu nói sau cùng Hắc Oa nói rất nhỏ.

Đường Thanh Thanh vỗ trán một cái, thì ra vì nguyên nhân này mới không cho đi đến trước núi!

"Vậy hôm nay chúng ta đi lên núi tìm gì? Nấm à?" Trời vừa mưa, chắc chắn có nấm, nhưng không biết ở lục địa này thì nấm có hương vị thế nào!

Đường Thanh Thanh nghĩ đến hương vị linh nấm ở Tu Tiên Giới, không nhịn được nuốt nước bọt.

Hắc Oa nhìn thấy, lại gần nói: "Chị Thanh Thanh, chi cũng biết hôm nay em dẫn chị lên núi tìm thịt ăn à?"

Thịt?

Thịt gì?

Đường Thanh Thanh hơi mờ mịt.

Vừa rồi cô còn chìm đắm trong hương vị ngon miệng của nấm, sao Hắc Oa lại dời chủ đề lên thịt thế?

Được rồi, xem ra chị Thanh Thanh cũng không biết. Hắc Oa chớp mắt, nâng cao bụng nói: "Em phát hiện thịt ở trên núi, hôm nay dẫn mọi người đi ăn thịt."

Ồ, lợi hại vậy, còn có thể tìm được thịt trên núi bị người ta giẫm nát này sao.

Mặc dù Đường Thanh Thanh không biết rõ là chuyện gì nhưng cũng không ảnh hưởng đến lời khen của cô đối với Hắc Oa, khiến gương mặt cậu bé đỏ lên.

Tuy Hắc Oa còn nhỏ nhưng làm việc luôn đáng tin cậy.

Sau khi cậu bé và Đường Thanh Thanh đến chân núi, đã thấy mấy đứa nhỏ chơi đùa với Hắc Oa mấy hôm nay chờ ở đó.

Hơn nữa, những đứa bé kia không phải đến tay không, có đứa nhỏ cầm khoai lang, có đứa cầm muối, đúng là chuẩn bị nhóm bếp trên núi rồi!

"Đồ tớ bảo các cậu mang theo đã mang đủ chưa?" Hắc Oa rất có phong thái của lão đại, đứng trong đám nhóc con vô cùng khí thế mà hỏi.

Mấy đứa nhỏ bên dưới vô cùng phối hợp thi nhau lấy đồ từ trên người hoặc từ trong gùi ra.

"Lão đại, em cầm diêm đến."

Ồ, xem ra vị trí của lão đại Hắc Oa rất vững chắc!

"Lão đại, em cũng mang đồ đến, anh nhìn xem..."

Âm thanh vang dội này khiến Đường Thanh Thanh tò mò, vội rướn cổ lên nhìn.

Ồ, đây là người nhà giàu sao, trong gùi kia lại có mấy quả trứng gà.

Phải biết bây giờ mùa màng không tốt, trong nhà không nuôi quá nhiều súc vật, đương nhiên gà cũng nuôi ít.

Mà trứng gà là dùng muối để trao đổi cho nên nhà nào cũng tích trữ trứng gà.

Vậy mà mấy đứa nhỏ này lại lấy ra nhiều như thế.

"Không phải lén trộm từ nhà chứ?"

"Chị Thanh Thanh, người nhà Tam Dương đông đảo, nuôi rất nhiều gà, mỗi lần ra đây ăn gì đó thì Tam Dương có thể lấy mấy quả." Hắc Oa ở bên cạnh giải thích.

Thì ra vừa rồi Đường Thanh Thanh không cẩn thận nói lời trong suy nghĩ.

Gia đình gì thế này, phải biết lần trước Đường Thanh Thanh suýt chết đói chỉ có một quả trứng gà để tẩm bổ, nhưng đứa trẻ này lại có thể lấy mấy quả trứng gà đi chơi đùa?

Đường Thanh Thanh cảm thấy cô không hiểu rõ thế giới này.

Hắc Oa thấy Đường Thanh Thanh vẫn không thể chấp nhận được, đành giải thích một phen.

Thì ra nhà này có nhiều người, ông bà vẫn còn sống, đến đời năm anh em của ba Tam Dương không chia nhà, mà đến đời của Tam Dương thì sinh bảy bé gái mới được một bé trai là cậu bé, cho nên người nhà hơi yêu chiều.

Về phần trứng gà, bảy người chị của Tam Dương tuổi gần bằng nhau, không thể ra ruộng làm việc kiếm công điểm, nên bà nội Tam Dương để những cô bé này ở nhà bắt côn trùng cho gà ăn. Nghe nói những con gà kia được nuôi không tệ, ngày nào cũng đẻ trứng.