Linh Trù Làm Ruộng Ở Những Năm 60

Chương 9

Đường Thanh Thanh muốn đi xem núi sông ở lục địa này, non sông vạn dặm. Cô muốn nhìn xem có phải lục địa này thật sự không có tu tiên giả, muốn nhìn xem lục địa này có phải thật sự không có linh tài, muốn nhìn xem...

Lần tu luyện này là một thí nghiệm nhỏ, mặc dù thân thể của cô như chiếc phễu, linh khí tu luyện ra được nhập vào thân thể thì sẽ tiêu tán trong không khí. Nhưng chỉ cần linh khí chỉ cần đi vào thân thể ít hơn lượng bị tiêu hao thì cô có thể tích trữ.

Một khi có thể tích trữ linh khí thì có thể ngưng tụ thành viên linh khí, tác dụng nhiều hơn.

Lúc ở Tu Tiên Giới, Đường Thanh Thanh từng thử bảo tồn linh tài, nếu như thu hoạch được thực vật linh tài tươi non mà không cần dùng đến, rễ cây còn nguyên vẹn thì có thể thử trồng trong đất bùn phủ đầy linh khí, như thế bản thân linh khí trong linh tài sẽ không tiêu tan.

Bây giờ cô muốn thử một phen, nếu có thể chôn viên linh khí ở mảnh đất này sau đó lại trồng hạt giống bình thường, vậy có phải đất chứa linh khí có thể nuôi dưỡng ra nguyên liệu nấu ăn chứa linh khí không?

Cho dù chứa một chút linh khí cũng được!

Nguyên liệu nấu ăn chứa linh khí sau khi được linh trù chế biến, thức ăn làm ra vẫn chứa linh khí dồi dào. Cách này đối với Đường Thanh Thanh mà nói là cách hấp thu linh khí tốt nhất, cũng là thân thể cô có khả năng tiếp cận nhất.

Lúc trước cô góp nhặt hết viên linh khí trong hộp có hơn một trăm viên, mấy hôm nay chậm rãi tu luyện dùng gần hết năm mươi viên. Bây giờ tính toán cẩn thận chỉ còn lại sáu mươi hai viên.

Đường Thanh Thanh định lấy mười viên để cải tạo chất đất ở sân sau, nếu như lần này thành công thì cô không cần tốn một nửa, hoặc hai phần ba thời gian mỗi ngày để tu luyện nữa.

Nói là làm, cô cẩn thận lấy hai viên linh khí ra.

Sân sau đã được cày cuốc từ sớm, hơn nữa còn dựa theo cách Tần Nhị Ngưu dạy làm đất phì nhiêu. Đúng lúc hôm qua có cơn mưa nhỏ, bây giờ trực tiếp gieo hạt cũng được.

Cô chọn một khoảnh đất vuông vức, cố ý dùng cuốc đào một phen, khiến nó tách ra khỏi phần đất khác, sau đó cẩn thận vùi hai viên linh khí vào.

Đường Thanh Thanh phủi bùn đất dính lên người, dọn dẹp cỏ dại mọc trong đất sau đó quay người đi về phòng.

Mặc dù cô vô cùng hi vọng vào thí nghiệm này nhưng bây giờ không biết nó có thể thành công không. Bây giờ có thời gian nên tiếp tục tu luyện, có thể góp nhặt chút linh khí chính là sức mạnh để sinh tồn sau này.

Vào buổi tối, bà Tần cố ý dẫn Hắc Oa đến nhà họ Đường một chuyến.

"Bé Thanh, đất riêng ở sân sau nhà cháu đã thu dọn rồi, đây là hạt giống nhà bà đang có, cháu xem muốn trồng loại nào?" Bà Tần lo lắng lần trước Đường Thanh Thanh nói muốn trồng trọt chỉ là tâm huyết dâng trào.

Đặc biệt là mấy ngày liên tục không thấy cô muốn trồng gì cả, nên bà kéo cháu trai đưa hạt giống tới nhà.

Bây giờ Đường Thanh Thanh đang tập trung tinh thần muốn xem linh tài, nhưng cô biết cho dù thí nghiệm thành công thì dựa vào linh khí cô tu luyện ra được vào lúc này cũng không thể cung cấp cho toàn bộ đất ở sân sau.

Đã như thế: "Bà Tần, bà có hạt giống gì thế. Cháu chỉ có một mình, ăn không được bao nhiêu, nếu không thì mỗi loại lấy một chút?"

Không phải Đường Thanh Thanh tham lam, bây giờ cô mờ mịt không biết có thể trồng gì, không biết món nào ngon cả.

Bà Tần suy nghĩ, lấy một túi hạt giống bắp ngô ra: "Sân sau nhà cháu là ruộng khô, không thể trồng lúa nước. Bà đề nghị cháu trồng bắp ngô hoặc khoai lang. Hai thứ này là món chính, chắc bụng, lúc non có thể hấp ăn, hương vị không tệ. Hơn nữa sau này dễ bảo quản, những thứ khác cháu có thể chọn một ít để trồng."

Bà Tần đã suy nghĩ cẩn thận, trước đó Đường Thanh Thanh không có kinh nghiệm, vậy lần này trồng trọt chọn cây dễ trồng một chút, không cần trồng quá cực khổ thu hoạch lại không tốt, sẽ ảnh hưởng đến sự hăng hái của cô.

Nói không chừng sang năm sẽ vứt bỏ, vậy chẳng phải phí công vất vả sao.

Bà Tần thấy Đường Thanh Thanh còn do dự, nói: "Những thứ này rất dễ trồng, đúng lúc bà rảnh rỗi, sẽ cùng Hắc Oa gieo hạt với cháu."

Đừng thấy bà cụ lớn tuổi nhưng đi đường vững chãi, chưa đợi Đường Thanh Thanh nói gì đã đi đến sân sau.

"Cái này cháu ngăn ra muốn trồng gì thế?"

Đường Thanh Thanh mở to mắt nhìn: "Cháu chừa lại trước, đợi sau khi lên trấn xem có hạt giống nào hiếm lạ không."